LỜI SỐNG (Chúa Nhật, Tuần 4 Mùa Chay – A)

0
140
Ga 9,1-41

Bài đọc 1: 1Sm 16,1b.6-7.10-13a ; Bài đọc 2: Ep 5,8-14

Tin mừng: Ga 9,1-41 

1 Khi ấy, ra khỏi Đền Thờ, Đức Giê-su nhìn thấy một người mù từ thuở mới sinh.

2 Các môn đệ hỏi Người: “Thưa Thầy, ai đã phạm tội khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?”

3 Đức Giê-su trả lời: “Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh.

4 Chúng ta phải thực hiện công trình của Đấng đã sai Thầy, khi trời còn sáng; đêm đến, không ai có thể làm việc được.

5 Bao lâu Thầy còn ở thế gian, Thầy là ánh sáng thế gian.”

6 Nói xong, Đức Giê-su nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người mù, 7 rồi bảo anh ta: “Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa” (Si-lô-ác có nghĩa là: người được sai phái). Vậy anh ta đến rửa ở hồ, và khi về thì nhìn thấy được.

8 Các người láng giềng và những kẻ trước kia thường thấy anh ta ăn xin mới nói: “Hắn không phải là người vẫn ngồi ăn xin đó sao?”

9 Có người nói: “Chính hắn đó!” Kẻ khác lại rằng: “Không phải đâu! Nhưng là một đứa nào giống hắn đó thôi!” Còn anh ta thì quả quyết: “Chính tôi đây!”

10 Người ta liền hỏi anh: “Vậy, làm sao mắt anh lại mở ra được như thế?”

11 Anh ta trả lời: “Người tên là Giê-su đã trộn một chút bùn, xức vào mắt tôi, rồi bảo: ‘Anh hãy đến hồ Si-lô-ác mà rửa.’ Tôi đã đi, đã rửa và tôi nhìn thấy.”

12 Họ lại hỏi anh: “Ông ấy ở đâu?” Anh ta đáp: “Tôi không biết.”

13 Họ dẫn kẻ trước đây bị mù đến với những người Pha-ri-sêu.

14 Nhưng ngày Đức Giê-su trộn chút bùn và làm cho mắt anh ta mở ra lại là ngày sa-bát.

15 Vậy, các người Pha-ri-sêu hỏi thêm một lần nữa làm sao anh nhìn thấy được. Anh trả lời: “Ông ấy lấy bùn thoa vào mắt tôi, tôi rửa và tôi nhìn thấy.”

16 Trong nhóm Pha-ri-sêu, người thì nói: “Ông ta không thể là người của Thiên Chúa được, vì không giữ ngày sa-bát”; kẻ thì bảo: “Một người tội lỗi sao có thể làm được những dấu lạ như vậy?” Thế là họ đâm ra chia rẽ.

17 Họ lại hỏi người mù: “Còn anh, anh nghĩ gì về người đã mở mắt cho anh?” Anh đáp: “Người là một vị ngôn sứ!”

18 Người Do-thái không tin là trước đây anh bị mù mà nay nhìn thấy được, nên đã gọi cha mẹ anh ta đến. 19 Họ hỏi: “Anh này có phải là con ông bà không? Ông bà nói là anh bị mù từ khi mới sinh, vậy sao bây giờ anh lại nhìn thấy được?”

20 Cha mẹ anh đáp: “Chúng tôi biết nó là con chúng tôi, nó bị mù từ khi mới sinh.

21 Còn bây giờ làm sao nó thấy được, chúng tôi không biết, hoặc có ai đã mở mắt cho nó, chúng tôi cũng chẳng hay. Xin các ông cứ hỏi nó; nó đã khôn lớn rồi, nó có thể tự khai được.”

22 Cha mẹ anh nói thế vì sợ người Do-thái. Thật vậy, người Do-thái đã đồng lòng trục xuất khỏi hội đường kẻ nào dám tuyên xưng Đức Giê-su là Đấng Ki-tô.

23 Vì thế, cha mẹ anh mới nói: “Nó đã khôn lớn rồi, xin các ông cứ hỏi nó.”

24 Một lần nữa, họ gọi người trước đây bị mù đến và bảo: “Anh hãy tôn vinh Thiên Chúa. Chúng ta đây, chúng ta biết ông ấy là người tội lỗi.”

25 Anh ta đáp: “Ông ấy có phải là người tội lỗi hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi bị mù mà nay tôi nhìn thấy được!”

26 Họ mới nói với anh: “Ông ấy đã làm gì cho anh? Ông ấy đã mở mắt cho anh thế nào?”

27 Anh trả lời: “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông vẫn không chịu nghe. Tại sao các ông còn muốn nghe lại chuyện đó nữa? Hay các ông cũng muốn làm môn đệ ông ấy chăng?”

28 Họ liền mắng nhiếc anh: “Có mày mới là môn đệ của ông ấy; còn chúng ta, chúng ta là môn đệ của ông Mô-sê.

29 Chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã nói với ông Mô-sê; nhưng chúng ta không biết ông Giê-su ấy bởi đâu mà đến.”

30 Anh đáp: “Kể cũng lạ thật! Các ông không biết ông ấy bởi đâu mà đến, thế mà ông ấy lại là người đã mở mắt tôi!

31 Chúng ta biết: Thiên Chúa không nhậm lời những kẻ tội lỗi; còn ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý của Người, thì Người nhậm lời kẻ ấy.

32 Xưa nay chưa hề nghe nói có ai đã mở mắt cho người mù từ lúc mới sinh.

33 Nếu không phải là người bởi Thiên Chúa mà đến, thì ông ta đã chẳng làm được gì.”

34 Họ đối lại: “Mày sinh ra tội lỗi ngập đầu, thế mà mày lại muốn làm thầy chúng ta ư?” Rồi họ trục xuất anh.

35 Đức Giê-su nghe nói họ đã trục xuất anh. Khi gặp lại anh, Người hỏi: “Anh có tin vào Con Người không?”

36 Anh đáp: “Thưa Ngài, Đấng ấy là ai để tôi tin?”

37 Đức Giê-su trả lời: “Anh đã thấy Người. Chính Người đang nói với anh đây.”

38 Anh nói: “Thưa Ngài, tôi tin.” Rồi anh sấp mình xuống trước mặt Người.

39 Đức Giê-su nói: “Tôi đến thế gian này chính là để xét xử: cho người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy lại nên đui mù!”

40 Những người Pha-ri-sêu đang ở đó với Đức Giê-su nghe vậy, liền lên tiếng: “Thế ra cả chúng tôi cũng đui mù hay sao?”

41 Đức Giê-su bảo họ: “Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng giờ đây các ông nói rằng: ‘Chúng tôi thấy’, nên tội các ông vẫn còn!”

 

Suy niệm

TIN ĐỂ LÀM CHỨNG (Tu sĩ Phêrô Đỗ Huy Xuân, SVD)

Tin là điều kiện tiên quyết để chúng ta cảm nghiệm được tình yêu mà Thiên Chúa trao ban cho nhân loại. Vì niềm tin vào Thiên Chúa giúp chúng ta nhận ra những ơn huệ cao cả của Ngài, qua đó biết phó thác và kiên vững để làm chứng cho Chúa giữa cuộc sống trần gian.

Trình thuật Tin Mừng hôm nay cho ta nhận thấy nơi người thanh niên đã được Chúa chữa cho sáng mắt với một lòng tin kiên vững vào Chúa. Anh đã kiên vững trước những hành động xem ra là rất kỳ lạ mà Đức Giêsu đã làm cũng như sai anh đi rửa mắt. Khi được sáng mắt anh lại phải đối diện với những lời hạch sách, ngăn đe, dọa nạt của giới lãnh đạo Do Thái. Nhưng anh vẫn một niềm kiên quyết về điều mà Đức Giêsu đã làm cho anh. Cuối cùng thì anh cũng vượt qua được cuộc hành trình đầy cam go để đến với một đức tin sáng ngời như đôi mắt anh vừa được chữa lành. Quả thực khi thi hành theo lời của Đức Giêsu, người thanh niên đã thoát khỏi mù thể lý, hơn thế nữa anh còn được sáng cả con mắt về mặt tâm linh khi thể hiện niềm tin kiên vững vào Đấng đã chữa lành cho anh.

Đối với mỗi người chúng ta thì sao? Trong cuộc sống thường ngày, chúng ta cũng phải đối diện với không ít những khó khăn và thách đố. Và những lúc như thế liệu rằng chúng ta có còn kiên vững để gìn giữ đức tin cho mình, hay dễ dàng bị buông xuôi? Như người mù trong bài Tin Mừng, mỗi người chúng ta cũng cần kiên tâm để tin vào Thiên Chúa, Đấng sẽ giúp cho niềm tin của chúng ta đủ mạnh để vượt qua những trở ngại, thử thách sẽ xảy đến. Bên cạnh đó niềm tin sẽ giúp mỗi người chúng ta cảm nhận được sự bình an và hạnh phúc vì có Chúa luôn đồng hành và chở che.

Lạy Chúa, xin cho mỗi người chúng con biết đặt trọn niềm tin vào Chúa, để trong mọi thử thách chúng con vẫn kiên vững mà làm chứng cho Chúa trong cuộc sống hàng ngày. Amen.


 

AI MÙ LÒA? (Lm. G.B. Nguyễn Hữu Duy, SVD)

 

Bài trướcBÀI GIẢNG (Chúa Nhật, Tuần 4 Mùa Chay – Năm A)
Bài tiếp theoĐệ Tử Viện Ngôi Lời hội ngộ trong tình huynh đệ