LỜI SỐNG (Chúa Nhật Lễ Lá, Năm B)

0
54

Bài đọc 1: Is 50,4-7 ; Bài đọc 2: Pl 2,6-11

Tin Mừng (kiệu lá): Mc 11,1-10

1 Khi các ngài đến gần Giêrusalem ngang qua Bêtania, gần núi Cây Dầu, thì Chúa Giêsu sai hai môn đệ đi 2 và bảo rằng: “Các con hãy đến làng trước mặt kia, vừa vào làng, các con sẽ gặp ngay cột sẵn đó một lừa con chưa ai cỡi, các con hãy mở dây mà dẫn về.

3 Và nếu có ai hỏi các con ‘Sao các ông làm thế ?’, thì hãy nói rằng: ‘Chúa cần dùng, xong việc Ngài sẽ trả lại đây’“. 4 Hai môn đệ ra đi và gặp lừa con cột trước cửa ngõ, nơi ngã tư đàng, hai ông liền mở dây.

5 Vài người trong những kẻ đứng đó hỏi hai môn đệ rằng: “Các ông làm gì mà mở dây lừa con vậy ?” 6 Hai môn đệ đáp lại như lời Chúa Giêsu dạy bảo, và người ta để cho đem đi.

7 Hai ông dắt lừa con về cho Chúa Giêsu, và trải áo lên mình lừa và Ngài lên cỡi. 8 Nhiều người trải áo xuống đường, kẻ khác chặt nhành cây trải lối đi: 9 Kẻ thì đi trước, người theo sau tung hô rằng:

10 “Hoan hô! Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến. Chúc tụng nước Đavit tổ phụ chúng ta đã đến. Hoan hô trên các tầng trời!”

 

Tin Mừng (Bài Thương Khó): Mc 14,1-15,47 (hay Mc 15,1-39)

1 Hai ngày trước lễ Vượt Qua và lễ Bánh Không Men, các thượng tế và kinh sư bàn mưu tính kế bắt Đức Giê-su để giết Người; 2 vì họ nói: “Đừng làm vào chính ngày lễ, kẻo dân chúng náo động.”

3 Lúc đó, Đức Giê-su đang ở làng Bê-ta-ni-a, tại nhà ông Si-môn, người từng mắc bệnh phong. Giữa lúc Người dùng bữa, có một người phụ nữ đến, mang theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm cam tùng nguyên chất thứ đắt tiền. Cô đập ra, đổ dầu thơm trên đầu Người.

4 Có vài người lấy làm bực tức, nói với nhau: “Phí dầu thơm như thế để làm gì ? 5 Dầu đó có thể đem bán lấy trên ba trăm quan tiền mà bố thí cho người nghèo.” Rồi họ gắt gỏng với cô.

6 Nhưng Đức Giê-su bảo họ: “Cứ để cho cô làm. Sao lại muốn gây chuyện ? Cô ấy vừa làm cho tôi một việc nghĩa. 7 Người nghèo thì lúc nào các ông chẳng có bên cạnh mình, các ông muốn làm phúc cho họ bao giờ mà chẳng được! Còn tôi, các ông chẳng có mãi đâu!

8 Điều gì làm được thì cô đã làm: cô đã lấy dầu thơm ướp xác tôi, để chuẩn bị ngày mai táng. 9 Tôi bảo thật các ông: Hễ Tin Mừng được loan báo đến đâu trong khắp thiên hạ, thì nơi đó việc cô vừa làm cũng sẽ được kể lại để nhớ tới cô.”

10 Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, một người trong Nhóm Mười Hai, đi gặp các thượng tế để nộp Người cho họ. 11 Nghe hắn nói, họ rất mừng và hứa cho tiền. Giu-đa liền tìm cách nộp Người sao cho tiện.

12 Ngày thứ nhất trong tuần Bánh Không Men, là ngày sát tế chiên Vượt Qua, các môn đệ thưa với Đức Giê-su: “Thầy muốn chúng con đi dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu ?”

13 Người sai hai môn đệ đi, và dặn họ: “Các anh đi vào thành, và sẽ có một người mang vò nước đón gặp các anh. Cứ đi theo người đó. 14 Người đó vào nhà nào, các anh hãy thưa với chủ nhà: Thầy nhắn: ‘Thầy sẽ ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ ở phòng nào ?’

15 Và ông ấy sẽ chỉ cho các anh một phòng rộng rãi trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn sàng: và ở đó, các anh hãy dọn tiệc cho chúng ta.”

16 Hai môn đệ ra đi. Vào đến thành, các ông thấy mọi sự y như Người đã nói. Và các ông dọn tiệc Vượt Qua.

17 Chiều đến, Đức Giê-su và Nhóm Mười Hai cùng tới. 18 Đang khi dùng bữa, Người nói: “Thầy bảo thật anh em, có người trong anh em sẽ nộp Thầy, mà lại là người đang cùng ăn với Thầy.”

19 Các môn đệ đâm ra buồn rầu, và lần lượt hỏi Người: “Chẳng lẽ con sao ?” 20 Người đáp: “Chính là một trong Nhóm Mười Hai đây, mà là người chấm chung một đĩa với Thầy.

21 Đã hẳn, Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người. Nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!”

22 Cũng đang bữa ăn, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra, trao cho các ông và nói: “Anh em hãy cầm lấy, đây là mình Thầy.”

23 Và Người cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi trao cho các ông, và tất cả đều uống chén này. 24 Người bảo các ông: “Đây là máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra vì muôn người.

25 Thầy bảo thật anh em: chẳng bao giờ Thầy còn uống sản phẩm của cây nho nữa, cho đến ngày Thầy uống thứ rượu mới trong Nước Thiên Chúa.”

26 Hát thánh vịnh xong, Đức Giê-su và các môn đệ ra núi Ô-liu. 27 Đức Giê-su nói với các ông: “Tất cả anh em sẽ vấp ngã, vì Kinh Thánh đã chép: Ta sẽ đánh người chăn chiên, và chiên sẽ tan tác.

28 Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Ga-li-lê trước anh em.” 29 Ông Phê-rô liền thưa: “Dầu tất cả có vấp ngã đi nữa, thì con cũng nhất định là không.”

30 Đức Giê-su nói với ông: “Thầy bảo thật anh: hôm nay, nội đêm nay, gà chưa kịp gáy hai lần, thì chính anh, anh đã chối Thầy đến ba lần.” 31 Nhưng ông Phê-rô lại nói quả quyết hơn: “Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy.” Tất cả các môn đệ cũng đều nói như vậy.

32 Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến một thửa đất gọi là Ghết-sê-ma-ni. Người nói với các ông: “Anh em ngồi lại đây, trong khi Thầy cầu nguyện.” 33 Rồi Người đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an đi theo. Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến.

34 Người nói với các ông: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức.” 35 Người đi xa hơn một chút, sấp mình xuống đất mà cầu xin cho mình khỏi phải qua giờ ấy, nếu có thể được.

36 Người nói: “Áp-ba, Cha ơi, Cha làm được mọi sự, xin cất chén này xa con. Nhưng xin đừng làm điều con muốn, mà làm điều Cha muốn.”

37 Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ đang ngủ, liền nói với ông Phê-rô: “Si-môn, anh ngủ à ? Anh không thức nổi một giờ sao ? 38 Anh em hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối.”

39 Người lại đi cầu nguyện, kêu xin như lần trước. 40 Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ vẫn ngủ, vì mắt họ nặng trĩu. Các ông chẳng biết trả lời làm sao với Người.

41 Lần thứ ba, Người trở lại và bảo các ông: “Lúc này mà còn ngủ, còn nghỉ sao ? Thôi, đủ rồi. Giờ đã điểm. Này Con Người bị nộp vào tay phường tội lỗi. 42 Đứng dậy, ta đi nào! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới!”

43 Ngay lúc đó, khi Người còn đang nói, thì Giu-đa, một người trong Nhóm Mười Hai, xuất hiện. Cùng đi với hắn, có một đám đông mang gươm giáo gậy gộc. Họ được các thượng tế, kinh sư và kỳ mục sai đến.

44 Kẻ nộp Đức Giê-su đã cho họ một ám hiệu, hắn dặn rằng: “Tôi hôn ai thì chính là người đó. Các anh bắt lấy và điệu đi cho cẩn thận.” 45 Vừa tới, Giu-đa tiến lại gần Người và nói: “Thưa Thầy!”, rồi hôn Người. 46 Họ liền tra tay bắt Người.

47 Nhưng một trong những kẻ đang có mặt tại đó tuốt gươm ra, chém phải tên đầy tớ của thượng tế, làm nó đứt tai.


 

Suy niệm

SỢ HÃI  (Tu sĩ  F. X. Nguyễn Tuấn Kiệt, SVD)

Phàm là con người, không ai không có nỗi sợ. Người thì sợ cô đơn, người sợ thất bại, người sợ đứng trước đám đông, người sợ nguy hiểm, người sợ đau khổ,… Nhưng có lẽ nỗi sợ lớn nhất của đời người là khi phải đối diện với sự chết.

Tin Mừng hôm nay thuật lại cuộc thương khó của Đức Giêsu với bầu khí bi thảm và tràn ngập nỗi sợ. Trước hết là nỗi sợ của Đức Giêsu trong vườn Ghếtsêmani. Tại đây, Đức Giêsu cầu nguyện trong “hãi hùng xao xuyến” vì người sắp bị nộp vào tay người Do Thái, chịu đau khổ và chịu chết trên thập giá. Có thể nói hành trình đầy đau khổ sắp diễn ra phía trước khiến Đức Giêsu sợ hãi đến nỗi Người phải cầu xin với Chúa Cha: “Xin Cha cất chén đắng này cho con”. Thứ đến là nỗi sợ của các môn đệ. Khi quân lính ập tới bắt Đức Giêsu, các ông đều bỏ Người mà chạy trốn hết. Trong nỗi sợ, các ông quên hết những lời đã nói cùng Thầy mình: “Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy”.

Tuy nhiên, nhờ cầu nguyện, Đức Giêsu đã can đảm đối diện với nỗi sợ. Bằng tình yêu và sự gắn bó mật thiết với Chúa Cha, Người vượt qua nỗi sợ để thực hiện công trình cứu độ, chịu đau khổ và chịu chết. Trong cuộc sống, có thể nói sợ là một phản ứng rất tự nhiên của con người. Nếu nhìn một cách tổng thể thì chính bản tính của nỗi sợ, đặc biệt là trước cái chết, là thứ duy trì sự sống của mọi loài. Vì thế, sợ hãi không phải là điều xấu. Điều cao quý vĩ đại là dám vượt qua nỗi sợ để dấn thân vào hành động cao cả hơn. Đức Giêsu đã đi trước làm gương cho chúng ta qua cuộc thương khó của Người hầu chúng ta có thể tiếp bước Người trong cuộc sống hiện tại này.

Lạy Chúa Giêsu, nhiều lúc chúng con thấy mình thật yếu đuối, sợ hãi đủ điều. Xin Chúa ban cho chúng con ơn can đảm để dám đối diện với những nỗi sợ trong cuộc đời đầy biến động hôm nay, hầu có thể sống bình an và hạnh phúc. Amen.

Bài trướcLời Chúa + Bài giảng Chúa Nhật Lễ Lá – Năm B
Bài tiếp theoLỜI SỐNG (THỨ HAI TUẦN THÁNH)