Lời Chúa + Bài giảng Chúa Nhật 5 Thường Niên – Năm C

0
847

Bài Ðọc I: Is 6, 1-2a, 3-8

“Này tôi đây, xin hãy sai tôi”.

Trích sách Tiên tri Isaia.

Năm vua Ozias băng hà, tôi nhìn thấy Chúa ngự trên ngai cao, và đuôi áo của Người bao phủ đền thờ. Các Thần Sốt Mến đứng trước mặt Người, và luân phiên tung hô rằng: “Thánh, Thánh, Thánh! Chúa là Thiên Chúa các đạo binh, toàn thể địa cầu đầy vinh quang Chúa”. Các nền nhà đều rung chuyển trước tiếng tung hô, và nhà cửa đều đầy khói.

Lúc bấy giờ tôi mới nói: “Vô phúc cho tôi! Tôi chết mất, vì lưỡi tôi nhơ bẩn, tôi ở giữa một dân tộc mà lưỡi họ đều nhơ nhớp, mắt tôi đã trông thấy Ðức Vua, Người là Chúa các đạo binh”. Nhưng lúc đó có một trong các Thần Sốt Mến bay đến tôi, tay cầm cục than cháy đỏ mà ngài đã dùng cặp lửa gắp ở bàn thờ. Ngài đặt than lửa vào miệng tôi và nói: “Hãy nhìn xem, than lửa này đã chạm đến lưỡi ngươi, lỗi của ngươi được xoá bỏ, và tội của ngươi được thứ tha”. Và tôi nghe tiếng Chúa phán bảo: “Ta sẽ sai ai đi? Và ai sẽ đi cho chúng ta?” Tôi liền thưa: “Này con đây, xin hãy sai con”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 137, 1-2a. 2bc-3.4-5. 7c-8

Ðáp: Lạy Chúa, trước mặt các thiên thần, con đàn ca mừng Chúa (c. 1c).

Xướng: 1) Lạy Chúa, con sẽ ca tụng Chúa hết lòng, vì Chúa đã nghe lời miệng con xin; trước mặt các thiên thần, con đàn ca mừng Chúa, con sấp mình thờ lạy bên thánh điện Ngài. – Ðáp.

2) Và con sẽ ca tụng uy danh Chúa, vì lòng nhân hậu và trung thành của Chúa. Khi con kêu cầu, Chúa nhậm lời con, Chúa đã ban cho tâm hồn con nhiều sức mạnh. – Ðáp.

3) Lạy Chúa, các vua địa cầu sẽ ca ngợi Chúa, khi họ nghe những lời miệng Chúa phán ra; và họ sẽ ca ngợi đường lối của Chúa: “Thực, vinh quang của Chúa lớn lao!” – Ðáp.

4) Tay hữu Chúa khiến con được sống an lành. Chúa sẽ hoàn tất cho con những điều đã khởi sự. Lạy Chúa, lòng nhân hậu Chúa tồn tại muôn đời, xin đừng bỏ rơi công cuộc tay Ngài. – Ðáp.

Bài Ðọc II: 1 Cr 15, 1-11 (bài dài)

“Chúa hiện ra với Giacôbê, rồi với tất cả các Tông đồ”.

Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.

Anh em thân mến, tôi xin nhắc lại cho anh em Tin Mừng mà tôi đã rao giảng cho anh em, và anh em đã lãnh nhận và đang tin theo, nhờ đó anh em được cứu độ, nếu anh em tuân giữ lời lẽ tôi đã rao giảng cho anh em, bằng không anh em đã tin cách vô ích. Tôi đã rao truyền cho anh em trước tiên điều mà chính tôi đã nhận lãnh: đó là Ðức Kitô đã chết vì tội lỗi chúng ta, đúng theo như lời Thánh Kinh. Người được mai táng và ngày thứ ba Người đã sống lại đúng theo như lời Thánh Kinh. Người đã hiện ra với ông Kêpha, rồi với mười một vị. Sau đó, Người đã hiện ra với hơn năm trăm anh em trong một lúc; nhiều người trong số anh em đó hãy còn sống tới nay, nhưng có vài người đã chết. Thế rồi Người hiện ra với Giacôbê, rồi với tất cả các Tông đồ. Sau cùng, Người cũng hiện ra với chính tôi như với đứa con đẻ non. Tôi vốn là kẻ hèn mọn nhất trong các tông đồ, và không xứng đáng được gọi là tông đồ, vì tôi đã bắt bớ Hội Thánh của Thiên Chúa. Nhưng nay tôi là người thế nào, là nhờ ơn của Thiên Chúa, và ơn của Người không vô ích nơi tôi, nhưng tôi đã chịu khó nhọc nhiều hơn tất cả các Ðấng: song không phải tôi, nhưng là ơn của Thiên Chúa ở với tôi. Dù tôi, dù là các Ðấng, chúng tôi đều rao giảng như thế cả, và anh em cũng đã tin như vậy.

Ðó là lời Chúa.

Hoặc đọc bài vắn này: 1 Cr 15, 3-8. 11

“Chúa hiện ra với Giacôbê, rồi với tất cả các Tông đồ”.

Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.

Anh em thân mến, tôi đã rao truyền cho anh em trước tiên điều mà chính tôi đã nhận lãnh: đó là Ðức Kitô đã chết vì tội lỗi chúng ta, đúng theo như lời Thánh Kinh. Người được mai táng và ngày thứ ba Người đã sống lại đúng theo như lời Thánh Kinh. Người đã hiện ra với ông Kêpha, rồi với mười một vị. Sau đó, Người đã hiện ra với hơn năm trăm anh em trong một lúc; nhiều người trong số anh em đó hãy còn sống tới nay, nhưng có vài người đã chết. Thế rồi Người hiện ra với Giacôbê, rồi với tất cả các Tông đồ. Sau cùng, Người cũng hiện ra với chính tôi như với đứa con đẻ non. Dù tôi, dù là các Ðấng, chúng tôi đều rao giảng như thế cả, và anh em cũng đã tin như vậy.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia:

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin hãy mở lòng chúng con, để chúng con lắng nghe lời Con của Chúa. – Alleluia.

Phúc Âm: Lc 5, 1-11

“Các ông đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, dân chúng chen nhau lại gần Ðức Giêsu để nghe lời Thiên Chúa, lúc đó Người đứng ở bờ hồ Giênêsarét. Người trông thấy hai chiếc thuyền đậu gần bờ; những người đánh cá đã ra khỏi thuyền và họ đang giặt lưới. Người xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Simon, và Người xin ông đưa ra khỏi bờ một chút. Rồi Người ngồi trên thuyền, giảng dạy dân chúng. Vừa giảng xong, Người bảo ông Simon rằng: “Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu, và thả lưới bắt cá”. Ông Simon thưa Người rằng: “Thưa Thầy, chúng con đã cực nhọc suốt đêm mà không được gì hết; nhưng vì lời Thầy, con sẽ thả lưới”. Các ông đã thả lưới và bắt được rất nhiều cá; lưới các ông hầu như bị rách. Bấy giờ các ông làm hiệu cho các bạn đồng nghiệp ở thuyền bên cạnh đến giúp đỡ các ông. Những người này tới, họ đổ cá đầy hai chiếc thuyền, đến nỗi những thuyền chở nặng gần chìm.

Thấy thế, ông Simon sụp lạy dưới chân Chúa Giêsu và thưa Người rằng: “Lạy Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là người tội lỗi”. Ông kinh ngạc và tất cả mọi người ở đó với ông cũng kinh ngạc trước mẻ cá mà các ông vừa mới bắt được; cả ông Giacôbê và Gioan, con ông Giêbêđê, bạn đồng nghiệp với ông Simon cũng thế. Nhưng Chúa Giêsu phán bảo ông Simon rằng: “Ðừng sợ hãi: từ đây con sẽ là kẻ chinh phục người ta”. Bấy giờ các ông đưa thuyền vào bờ, và đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người.

Ðó là lời Chúa.

Bài giảng chủ đề:

ƠN GỌI VÀ SỨ MẠNG

Lm. Phêrô Nguyễn Trọng Đường, SVD

Chúng ta thường bị đánh động khi đọc những áng văn tuyệt vời của tác giả Luca về lòng thương xót và ánh nhìn yêu thương của Đức Kitô. Hôm nay chúng ta lại được nghe bài trình thuật thật đẹp của thánh Luca. Câu chuyện tình thầy trò giữa Đức Giêsu và Simon dẫn đến một cái kết có hậu, thật đẹp và hoàn mỹ xoay quanh tình yêu, sự tha thứ, lòng thương xót của Đức Giêsu, và cũng như tình yêu và niềm tin của ông Simon dành cho thầy Giêsu.

Huyền Nhiệm Ơn Gọi của ông Simon Phêrô

Làng chài hôm nay xôn xao náo nhiệt; người ta chen lấn nhau không phải vì mẻ cá lạ, mà chính là vì sự hiện diện của Thầy Giêsu. Để có không gian rộng hơn và để tránh sự chen lấn của đám đông, Thầy Giêsu thật tâm lý và tự nhiên khi chọn một chiếc thuyền và thuyền này lại là của ông Simon. Đáp lại, ông Simon đã tiếp đón Ngài trên chính con thuyền của mình. Như thế, Simon đã tiếp đón Đức Giêsu ngay khi đang làm việc và trên con thuyền của mình. Đây cũng là một hình ảnh đẹp và ý nghĩa cho cuộc đời của ông. Bên cạnh đó, Đức Giêsu cho chúng ta một cái nhìn rất dễ thương: giữa đám đông chen lấn của ngày hôm ấy, thế mà Đức Giêsu đã có ánh mắt quan tâm để chọn đúng con người của Simon và chọn đúng con thuyền của ông.

Nhìn vào con người của ông Simon cho ta thấy: ông là một con người bình dân, chữ nghĩa chẳng là bao, làm nghề ngư phủ, không có gì nổi trội trước cái nhìn của dân chúng. Thế nhưng, với một con người bình thường và quá giản dị này, dưới ánh nhìn đầy yêu mến của Đức Giêsu, Ngài đã chọn gọi ông và trao cho ông nhiệm vụ chăn dắt đoàn chiên của Ngài. Ôi huyền nhiệm của ơn gọi!

Trước khi gặp Đức Giêsu, ông Simon chỉ là con số không tròn trĩnh trong ánh mắt mọi người. Vậy mà từ con số không này Đức Giêsu đã biến ông thành đá tảng của Hội Thánh, coi sóc đoàn chiên Chúa trên khắp trần gian. Từ đây, Simon được đặt tên là Phêrô và trở thành thủ lãnh của Nhóm Mười Hai, được Đức Giêsu trao chìa khóa Nước Trời với quyền cầm buộc tháo cởi (x. Mt 16,19) và được trao nhiệm vụ chăn dắt đoàn chiên của Người là Hội thánh (x. Ga 21, 15-17). Ôi huyền nhiệm của ơn gọi!

Từ một cái nhìn “duyên nợ”, từ một tình yêu nhưng không và từ lòng thương xót vô hạn, Chúa đã gọi và chọn ông Simon, đổi tên ông thành Phêrô. Chúa chọn gọi ông không phải để ông trở thành thủ lãnh theo kiểu thế gian; Chúa chọn Phêrô cũng không phải để ông được hưởng vinh hoa phú quý mà để giao cho ông sứ mạng “bắt người như bắt cá”, nghĩa là làm cho danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời. Ôi huyền nhiệm của ơn gọi!

Sứ Mạng Loan Báo Tin Mừng của Giáo Hội

Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta” (Lc 5, 11). Đây là sứ mạng của Phêrô và cũng chính là sứ mạng loan báo Tin Mừng của Giáo Hội. Quả vậy, Công đồng Vatican II khẳng định rõ rằng: “Tự bản chất, Giáo Hội lữ hành là truyền giáo” (Ad Gentes 2). Vì thế, nói đến công cuộc truyền giáo là ta nói đến một vấn đề quan trọng, cần thiết, và cấp bách của toàn thể Giáo Hội.

Là Kitô hữu, chúng ta được mời gọi chia sẻ sứ mạng cao cả của Giáo Hội trong việc loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống chứng tá của mình. Vì công cuộc truyền giáo là một mệnh lệnh mà Đức Giêsu để lại cho toàn thể con cái mình trước khi Ngài về trời: “Các con hãy đi giảng dạy muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần” (Mt 28, 19). Lệnh truyền ấy hôm nay Chúa cũng nói với chúng ta bằng lời mời gọi này: “Hãy chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá” (Lc 5, 4).

Hơn bao giờ hết, chúng ta đang sống trong một thế giới với nền khoa học phát triển không ngừng, một thế giới mà con người đang sống trong nền văn minh của sự chết, của các loại ma túy, của nền văn minh quyền lực, tiền tài, danh vọng, địa vị, của một nền văn minh gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi đời sống, chối từ Ngài. Chính khi con người và toàn thể Giáo Hội đang phải đối diện với nền văn minh như vậy, với một bức tranh về thế giới dường như màu tối nhiều hơn màu sáng, thì công việc rao giảng Tin Mừng lại trở nên quan trọng và mang tính cấp bách biết dường nào.

Nhìn vào bối cảnh xã hội Việt Nam, cũng hơn bao giờ hết, Giáo Hội đang gióng lên lời cảnh báo trong sự bất an khi con người đang tự chôn vùi với những đam mê trần tục. Rất nhiều và nhiều người đang thiếu cơm ăn áo mặc, đang khát về công lý và tình yêu; đang thiếu sự bình an và hạnh phúc. Khi nhìn vào thực trạng của thế giới và xã hội Việt Nam chúng ta cũng cảm thấy bất lực như ngày xưa Phêrô thưa với thầy Giêsu:“Thưa Thầy, chúng con đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng vâng lời Thầy, con sẽ thả lưới” (Lc 5, 5). Nhưng Thiên Chúa có thể biến đổi chúng ta từ những kẻ yếu đuối, giới hạn và bất lực thành những người mạnh mẽ, can đảm để mang lại những kết quả bất ngờ. Vì thế, chèo ra chỗ nước sâu là đồng nghĩa với sự can đảm, dấn thân tiến bước cùng với Chúa để Ngài có thể làm phép lạ trên cuộc đời mình và biến chúng ta thành khí cụ bình an và gieo rắc Tin Mừng tình yêu khắp nơi. Đức Thánh Cha Phanxicô đã kêu mời các mục tử hãy đi ra “vùng ngoại biên”, nghĩa là ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá để xoa dịu những nỗi đau của tha nhân và của thế giới hôm nay.

Cũng như ông Phêrô, chúng ta không thể loan báo Tin Mừng của Chúa cho thế giới này nếu Chúa không đi cùng chúng ta. Hôm nay, chúng ta mượn lời của ông Simon Phêrô để thưa với Chúa rằng: “Thưa Thầy, vâng lời Thầy con sẽ thả lưới.” Chúng ta sẽ cùng với Chúa ra chỗ nước sâu để thả lưới, ra những khu vùng ven để loan báo Tin Mừng như lời vị cha chung của Giáo Hội mời gọi. Xin Chúa đồng hành cùng chúng ta, và cho đôi chân con lanh lẹ, nhảy nhót trên mọi quả đồi, băng rừng vượt suối để loan báo Tin Mừng cho thế giới ngày càng vui hơn, hạnh phúc hơn.

Bài trướcGiáo xứ Mỹ Sơn: Ăn Tết với những người có hoàn cảnh khó khăn
Bài tiếp theoThường Niên – Tuần V – Năm C

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây