Lời Chúa + Bài giảng Chúa Nhật 14 Thường Niên – Năm C

0
993

Bài Ðọc I: Is 66, 10-14c

“Ðây Ta khiến sông bình an chảy vào nó”.

Trích sách Tiên tri Isaia.

Các ngươi hãy vui mừng với Giêrusalem, và hết thảy những ai yêu quý nó, hãy nhảy mừng vì nó. Hỡi các ngươi là những kẻ than khóc nó, hãy hân hoan vui mừng với nó, để các ngươi bú sữa no nê nơi vú an ủi của nó, để các ngươi sung sướng bú đầy sữa vinh quang của nó. Vì chưng Chúa phán thế này: “Ta sẽ làm cho sự bình an chảy đến nó như con sông, và vinh quang chư dân tràn tới như thác lũ. Các ngươi sẽ được bú sữa, được ẵm vào lòng và được nâng niu trên đầu gối. Ta sẽ vỗ về các ngươi như người mẹ nâng niu con, và tại Giêrusalem, các ngươi sẽ được an ủi. Các ngươi sẽ xem thấy, lòng các ngươi sẽ hân hoan, và các ngươi sẽ nẩy nở như hoa cỏ, và tôi tớ Chúa sẽ nhìn biết bàn tay của Chúa”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 65, 1-3a. 4-5. 6-7a. 16 và 20

Ðáp: Toàn thể đất nước, hãy reo mừng Thiên Chúa (c. 1).

Xướng: 1) Toàn thể đất nước hãy reo mừng Thiên Chúa, hãy ca ngợi vinh quang danh Người, hãy kính dâng Người lời khen ngợi hiển vinh. Hãy thưa cùng Thiên Chúa: kinh ngạc thay sự nghiệp Chúa. – Ðáp.

2) Toàn thể đất nước thờ lạy và ca khen Ngài, ca khen danh thánh của Ngài. Hãy tới và nhìn coi sự nghiệp của Thiên Chúa, Người thi thố những chuyện kinh ngạc giữa con cái người ta! – Ðáp.

3) Người biến bể khơi thành nơi khô cạn, người ta đã đi bộ tiến qua sông, bởi đó ta hãy hân hoan trong Chúa. Với quyền năng, Người thống trị tới muôn đời. – Ðáp.

4) Phàm ai tôn sợ Chúa, hãy đến, hãy nghe tôi kể lại, Chúa đã làm cho linh hồn tôi những điều trọng đại biết bao! Chúc tụng Chúa là Ðấng không hất hủi lời tôi nguyện, và không rút lại lòng nhân hậu đối với tôi. – Ðáp.

Bài Ðọc II: Gl 6, 14-18

“Tôi mang trong mình tôi những dấu thánh của Chúa Giêsu”.

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Galata.

Anh em thân mến, phần tôi, ước gì tôi đừng khoe mình về một điều gì khác, ngoại trừ về thập giá Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Nhờ cây thập giá mà thế gian đã chịu đóng đinh cho tôi, và tôi cho thế gian. Vì chưng trong Ðức Kitô, có cắt bì hay không cũng chẳng có giá trị gì, điều quan trọng là trở nên một tạo vật mới. Nguyện chúc bình an và lòng thương xót đối với những ai rập theo quy tắc đó, và cho cả Israel của Thiên Chúa nữa. Từ nay trở đi, ước gì không ai làm phiền tôi nữa; vì tôi mang trong mình tôi dấu thánh của Chúa Giêsu.

Anh em thân mến, nguyện ân sủng của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, ở cùng anh em! Amen.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Ga 14, 23

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Nếu ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy”. – Alleluia.

Phúc Âm: Lc 10, 1-9 {hoặc Lc 1-12. 17-20}

“Sự bằng yên của các con sẽ đến trên người ấy”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa, và sai các ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông rằng: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: ‘Bình an cho nhà này’. Nếu ở đấy có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng không, sự bình an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ.

“Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn cho. Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: ‘Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi’.

{“Khi vào thành nào mà người ta không tiếp đón các con, thì hãy ra giữa các phố chợ và nói: ‘Cả đến bụi đất thành các ngươi dính vào chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin phủi trả lại các ngươi. Nhưng các ngươi hãy biết rõ điều này: Nước Thiên Chúa đã đến gần’. Ta bảo các con, ngày ấy, thành Sôđôma sẽ được xử khoan dung hơn thành này”.

Bảy mươi hai ông trở về rất vui mừng và nói rằng: “Thưa Thầy, nhân danh Thầy thì cả ma quỷ cũng vâng phục chúng con”. Người bảo: “Ta đã thấy Satan từ trời sa xuống như luồng chớp. Này Ta đã ban cho các con quyền giày đạp rắn rít, bọ cạp, mọi quyền phép của kẻ thù, và không có gì có thể làm hại được các con. Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con, nhưng hãy vui mừng vì tên các con đã được ghi trên trời”.}

Ðó là lời Chúa.

Bài giảng chủ đề:

NIỀM VUI VÀ BÌNH AN TRONG SỨ VỤ

Tu sĩ Giuse Cao Thế Vĩnh, SVD

Trong cuộc sống hàng ngày, mỗi người chúng ta thường tìm kiếm niềm vui và bình an, không chỉ qua những thành công và mối quan hệ tích cực mà còn từ những trải nghiệm sâu sắc trong đời sống tâm linh. Các bài đọc Sách Thánh trong Chúa Nhật hôm nay mời gọi chúng ta suy ngẫm về niềm vui và bình an mà Đức Kitô mang đến cho nhân loại. Theo đó, sự hiện diện và sứ vụ của Đức Kitô là nguồn cội của niềm vui và bình an cho chúng ta.

  1. Bình an và niềm vui trong sự phục hồi

Ngôn sứ Isaia mô tả một bức tranh tươi sáng về sự phục hồi và bình an mà Thiên Chúa hứa ban cho thành Giêrusalem sau thời kỳ lưu đày. Isaia vẽ nên hình ảnh thành phố như một người mẹ đang vui mừng vì sự phục hồi và sự tràn đầy niềm vui. Hình ảnh này thể hiện sự chăm sóc và tình yêu sâu sắc của Thiên Chúa đối với dân Ngài. Sự bình an mà Thiên Chúa hứa hẹn không chỉ là sự chấm dứt khổ đau mà còn là sự tràn đầy niềm vui và thịnh vượng. Trong ý nghĩa thiêng liêng, sự phục hồi và bình an của Giêrusalem trong Cựu Ước được tiếp nối và hoàn tất trong sứ vụ của Đức Kitô. Đức Kitô đến để mang lại sự bình an không chỉ cho thành Giêrusalem mà cho toàn thể nhân loại. Sự hiện diện của Đức Kitô là sự hoàn tất những lời hứa của Thiên Chúa, mang đến sự phục hồi và biến đổi tâm hồn con người.

  1. Tự hào trong Thập Giá và sự biến đổi

Thánh Phaolô trong thư Galát viết về sự tự hào nơi Thập Giá của Đức Kitô và sự biến đổi sâu sắc mà sự kết hiệp với Người mang lại. Trong bối cảnh thư Galát, Thánh Phaolô đang giải quyết các vấn đề về việc giữ luật pháp và nhấn mạnh rằng sự cứu độ không đến từ việc giữ luật mà từ thập giá của Đức Kitô, nơi xuất phát các giá trị đích thực và là niềm tự hào của những người tin. Thập giá không chỉ là một biểu tượng của sự đau khổ mà là nguồn của sự cứu độ và bình an. Sự kết hiệp với Đức Kitô qua thập giá mang lại sự biến đổi nội tâm và khơi nguồn sống mới, tạo nên sự bình an sâu sắc trong tâm hồn. Qua sự kết hiệp này, các tín hữu trải nghiệm niềm vui và bình an thật sự, không phụ thuộc vào những yếu tố bên ngoài mà từ một mối quan hệ sâu sắc với Thiên Chúa.

  1. Sự vui mừng trong sứ vụ và sự chiến thắng

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu sai 72 môn đệ ra đi đến các thành phố và làng mạc để công bố Tin Mừng. Hành động này không chỉ mang ý nghĩa của một nhiệm vụ truyền giáo đơn thuần mà còn biểu trưng cho việc mở rộng sứ vụ của Đức Kitô ra toàn thế giới. Khi sai các môn đệ ra đi thực hiện sứ vụ, Ngài yêu cầu họ từ bỏ nhiều phương tiện vật chất, thậm chí là những thứ cần thiết cho chuyến đi như túi tiền, bao bị, và giày dép, để từ đó các ông có thể sống trong sự phụ thuộc hoàn toàn vào Thiên Chúa. Các môn đệ được khuyến khích chúc lành và ban bình an cho những nhà mà họ vào, và nếu không được đón tiếp thì rũ bỏ bụi chân và tiếp tục lên đường. Điều này không chỉ thể hiện tinh thần của sứ vụ mà còn phản ánh một sự phụ thuộc hoàn toàn vào Thiên Chúa và lòng nhân ái đối với những người xung quanh. Khi các môn đệ trở về, lòng họ tràn đầy niềm vui vì quyền năng của Thiên Chúa hoạt động trong họ: “Ngay cả các quỷ thần cũng phải phục tùng”. Niềm vui và sự bình an của họ không chỉ đến từ sự thành công trong công việc truyền giáo mà còn từ sự chứng kiến quyền năng của Thiên Chúa chiến thắng sự dữ và luôn đồng hành trên con đường sứ vụ. Tuy nhiên, Chúa Giêsu cũng nhắc nhở các môn đệ về một điều quan trọng hơn cả niềm vui và thành công tạm thời: ơn cứu độ. Ngài khuyên các môn đệ không chỉ vui mừng vì quyền năng mà họ trải nghiệm mà còn vì tên của họ đã được ghi danh trên trời. Đây là niềm vui khi được liên kết mật thiết Thiên Chúa và sự cứu rỗi mà Ngài ban tặng.

Trong thế giới ngày nay, các tín hữu cũng được kêu gọi tham gia vào sứ vụ của Đức Kitô. Tuy nhiên, sứ vụ này không thiếu những thách đố và khó khăn. Các tín hữu ngày nay phải đối mặt với một thế giới ngày càng phức tạp, nơi đức tin thường bị thách thức và đôi khi bị xem nhẹ. Xã hội hiện đại có thể phản ánh sự thiếu thốn niềm tin và đạo đức, và công việc truyền giáo có thể trở nên khó khăn hơn với sự gia tăng của chủ nghĩa thế tục và chủ nghĩa duy vật. Trong bối cảnh này, sự hướng dẫn của Chúa Giêsu về việc từ bỏ sự phụ thuộc vào vật chất và sống dựa vào Thiên Chúa càng trở nên quan trọng. Chúng ta phải học cách sống đơn giản, phó mình cho kế hoạch và sự quan phòng của Thiên Chúa, không để những khó khăn và thử thách làm lu mờ lòng tin và niềm vui trong sứ vụ Chúa trao. Chúng ta cần chấp nhận rằng sứ vụ không phải lúc nào cũng mang lại kết quả ngay lập tức, và sự thành công không phải là điều kiện duy nhất để cảm thấy niềm vui.

Thứ đến, sự vui mừng của các tín hữu ngày nay cũng phải bắt nguồn từ một hiểu biết sâu sắc về mối tương quan cá nhân với Thiên Chúa. Giống như các môn đệ xưa, họ phải nhận ra rằng điều quan trọng hơn sự thành công tạm thời là sự cứu rỗi vĩnh cửu và mối tương quan thân thiết với Thiên Chúa. Cho nên, chúng ta phải tìm thấy niềm vui trong việc làm chứng cho sự hiện diện và tình yêu của Thiên Chúa, ngay cả khi đối mặt với sự từ chối hoặc khó khăn. Chúng ta cũng cần vượt qua những rào cản nội tâm và xã hội như sự sợ hãi, thiếu tự tin, hoặc cảm giác bị cô lập. Điều chúng ta cần là sức mạnh và lòng can đảm để tiếp tục công việc truyền giáo. Đôi khi, niềm vui và bình an trong sứ vụ đến từ việc biết rằng mình đang làm theo ý Chúa và đóng góp vào kế hoạch cứu độ lớn lao của Ngài, dù kết quả có như thế nào.

Như thế, sự vui mừng trong sứ vụ và sự chiến thắng của Thiên Chúa mà chúng ta trải nghiệm không chỉ là phần thưởng cho sự làm việc chăm chỉ mà còn là dấu hiệu của sự hiện diện và quyền năng của Thiên Chúa. Trong mọi thành công và thử thách của cuộc sống, sự bình an và niềm vui chân thật không đến từ những thành tựu cá nhân mà từ mối tương quan sâu sắc với Thiên Chúa và sự hiện diện của Người trong cuộc sống.

Cho nên, mỗi chúng ta được mời gọi để sống trong niềm vui và bình an của sứ vụ Đức Kitô, không chỉ tìm kiếm thành công hay sự công nhận, mà còn trải nghiệm sự bình an và niềm vui sâu sắc từ sự kết hiệp với Thiên Chúa. Khi tham gia vào công việc của Người, chúng ta hãy để cho sự hiện diện của Người biến đổi cuộc sống và làm chứng cho niềm vui và bình an mà Người mang đến cho thế giới này. Khi đối mặt với những khó khăn trong đời sống, chúng ta hãy để cho niềm vui và bình an của Đức Kitô trở thành nguồn sức mạnh và sự hướng dẫn. Chúng ta cũng hãy để cho sự hiện diện của Đức Kitô biến đổi cuộc sống, để niềm vui và bình an của Người lan tỏa trong mọi khía cạnh của đời sống, hầu trở thành chứng nhân cho tình yêu và sự cứu rỗi mà Người mang đến cho thế giới này.

Lạy Chúa, xin hãy giúp chúng con sống niềm vui và bình an của Ngài trong mọi ngày sống của chúng con, và giúp chúng con trở thành những chứng nhân của sự bình an và niềm vui mà Ngài mang đến cho thế giới này. Amen.


 

THAO THỨC TRUYỀN GIÁO “TẬN TÂM CAN”

 Tu sĩ Gioan Trần Văn Vinh, SVD

Theo Tin Mừng thánh Lu-ca, sau khi khởi sự rao giảng một thời gian, Đức Giê-su thâu nạp các môn đệ và đào tạo họ thành những ngôn sứ để tiếp tục công việc sứ vụ của mình. Ngài đã dạy các ông nhiều điều qua những dụ ngôn, các bài giảng. Ngài dẫn dắt họ đi thực tế nhiều nơi, cho các ông thấy tận mắt công việc Ngài làm, nghe những lời Ngài giảng dạy dân chúng. Có lẽ bấy nhiêu thời gian ở bên Thầy, các ông đã trưởng thành, “đủ lông đủ cánh”, đã am tường giáo lý Thầy dạy, thấu hiểu lời lẽ và công việc của một ngôn sứ. Bởi thế, sau khi sai nhóm Mười Hai lên đường, hôm nay Đức Giê-su quyết định tiếp tục cử bảy mươi hai môn đệ khác ra đi thi hành sứ vụ. Trước lúc Thầy trò tiễn biệt nhau, Ngài và nhóm các ông lại chia sẻ tâm tư, kinh nghiệm và dặn dò một cách kỹ lưỡng.

Buổi trò chuyện không có gì đặc biệt, không gian chỉ gói gọn trong tình thầy trò mà thôi. Thầy Giê-su mở lời với giọng thiết tha, đầy trăn trở: “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít”. Rõ ràng, Thầy đang đề cập đến thực trạng của việc truyền giáo lúc đó. Rằng những kẻ chưa tin vào Thiên Chúa còn nhiều mà những người đi rao giảng lại ít. Nhận định đó phần nào phản ánh đúng với tình hình chung của Giáo Hội ngày nay. Hiện tại, người sống đời dâng hiến, làm nghề “lưới người” ngày một ít. Bốn bể khắp năm châu nào còn bao nhiêu ‘thợ gặt’ đâu. Trong khi cánh đồng vốn đã bao la bát ngát, biển người mênh mông. Dân số thế giới ngày càng tăng, những con chiên lạc ngày càng nhiều. Giờ đây, Thầy định liệu để các môn đệ của mình ra đi “gặt lúa” về. Đó là quyết định sáng suốt, đúng người đúng thời điểm.

Thực tế mà nói, Thầy đã từng trải. Duy một mình Thầy đã đi rao giảng nhiều vùng miền, nay đây mai đó các địa phương khác nhau, bằng kinh nghiệm của Thầy, lần này Thầy sai các ông đi “từng hai người một”. Nhóm họ có cả thảy bảy mươi hai người. Như vậy là vừa vặn hai người một cặp, không ai thừa mà cũng chẳng cặp nào thiếu. Không đôi nào ít, không cặp nào nhiều nhưng đủ để nương tựa nhau lúc thương đau hoạn nạn, gặp cảnh ốm yếu gian truân, phòng khi có chuyện bất trắc mà đỡ đần nhau. Hơn nữa, các lần trước có thầy đồng hành, lần này thì không. Các ông sẽ đi xa trong thời gian dài. Người ngược kẻ xuôi đến nơi đất khách quê người. Hoàn cảnh, bầu khí hoàn toàn mới lạ. Lại nữa, lần đầu xa gia đình, xa bố mẹ, vắng người thân yêu. Bước đầu có thể các ông cảm thấy bỡ ngỡ, thiếu thốn. Cảm giác cô đơn, trống vắng là điều chắc chắn không thể tránh khỏi, nhiều khi tủi thân chán nản mà bỏ cuộc. Bởi thế, Thầy bố trí như vậy là phải lẽ hợp lý, có anh có em, có trên có dưới mà chỉ bảo nhau trong công việc hòng vượt ải khó khăn trong đời sống chung. Thế mới biết Thầy chu đáo và tâm lý nhường nào. Thầy một mực lo lắng cho đời sống tinh thần, sinh hoạt thiêng liêng của các môn đệ. Hẳn nhiên, Thầy sắp xếp nhân sự một cách bình đẳng, không thiên vị mà cũng chẳng kiêng nể ai.

Với tư cách là thầy, người giáo dưỡng các trò của mình, có lẽ Thầy Giê-su hiểu rõ tâm tính của họ hơn ai hết. Mặc dù học trò của Thầy đông, khác nhau về tuổi tác, tính cách. Họ còn trẻ người non dạ. Bởi vậy mà lần đầu được thầy tin tưởng sai đi sứ vụ, chắc họ hớn hở vui mừng lắm. Tuy nhiên, là người trực tiếp chịu trách nhiệm và hướng dẫn các ông, Đức Giê-su thận trọng dặn dò một cách kỹ càng: “đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép”. Chúng ta có quyền thắc mắc: Tại sao Thầy Giê-su khuyên họ như vậy? Lẽ ra, các trò đi xa nhiều ngày, Thầy phải chuẩn bị thêm hành trang mới phải chứ? Lỡ may trên hành trình, các ông nhỡ đường nhỡ xá biết tá túc nơi đâu. Sinh hoạt ăn uống toan liệu thế nào? Tuy nhiên, người đời thường nói: ‘ôm nhiều thì không chặt’. Phải chăng Thầy muốn các trò của mình không dựa dẫm, bám vào tiền bạc? Phải chăng Thầy ngụ ý tình yêu mới là hành trang thực của môn đệ? Hay Thầy có ý nhắc nhở các ông chú trọng đến đời sống nội tâm hơn? Tôi không dám chắc. Nhưng có thể đó là tâm tư của Thầy. Thầy dặn các ông ý thức sống lời Chúa là trên hết, mang theo ba lô khiêm tốn và nhiệt huyết thì hữu ích hơn hành lý, vật dụng bên ngoài. Thầy cũng gợi cho các ông nói những điều cần nói, làm những việc cần làm. Rằng hễ vào bất cứ nhà nào trước tiên hãy chúc “bình an cho nhà này”. “Hãy chữa lành những người đau ốm bệnh tật”. “Đừng chào hỏi ai dọc đường, đừng đi nhà nọ đến nhà kia”. Những lời này của Thầy nghe có vẻ khắt khe quá phải không? Không! Ngôn sứ là cánh tay phải, là người thay mặt Chúa mang tình yêu đến với nhân gian cho nên lời nói và hành động cần phải cẩn trọng. Thầy khuyên các môn đệ không kề cà với bất kỳ ai dọc đường, không phiếm chuyện riêng chuyện tư của người này người khác, từ nhà nọ hết nhà kia mà đánh mất nhân cách của người môn đệ, phá vỡ các mối tương quan huynh đệ, thân hữu. Hơn nữa, các nhà truyền giáo thuộc giới trí thức. Họ được chu cấp ăn học, được đào tạo bài bản cả về kiến thức lẫn nhân cách làm người chân chính. Giả dụ, công việc mà họ thực hiện sai lạc lời Chúa dạy, những điều các ông nói trái lệch đạo lý làm người thì quả là tai họa. Thành thử, Thầy khuyên nói lời chân thành, cứu chữa người bệnh tật, thăm viếng kẻ đau lâu ốm dài để an ủi, tạo thêm niềm tin cho họ; vì bình an trong tâm hồn và khỏe mạnh nơi thân xác là tình trạng hạnh phúc mà người người đều mong muốn. Đức Giê-su chú trọng ở khía cạnh nhân sinh này nhất. Bởi vậy Thầy ban cho các ông năng quyền để thực hiện những việc đó cho dân chúng. Thầy không bảo các ông mở rộng đất đai để xây dựng nhà thờ to lớn, công trình cao đẹp cho oai; nhưng Thầy dặn đi dặn lại: “hãy nói với họ Triều đại Thiên Chúa đã đến gần”. Thầy muốn các ông vun đắp đời sống đức tin nơi thế gian. Thầy muốn triều đại của tình yêu Thiên Chúa được nhân loại nhận biết qua Con Một của Ngài.

Một chi tiết khiến chúng ta phải lưu ý là tâm tư mà Thầy Giê-su bộc bạch trong buổi nói chuyện đều hướng đến người dân. Ý Thầy là lời nói và việc làm của ngôn sứ phải sinh ích cho dân chúng mà không màng lợi cho mình. Ai dọn gì thì ăn nấy, không lấy chuyện ăn uống làm đầu. Người môn đệ dường như phải quên mình đi, không sợ gian nan “đi như chiên vào giữa bầy sói”. Thầy đã từng trải nên mới rút ra được kinh nghiệm này. Quả thật, chưa đi chưa biết đường lầy, đi rồi mới biết đường lầy khó đi. Đời truyền giáo là thế nhưng một mực phải hướng đến tha nhân mà thôi. Đó là tâm can mà khi xưa Thầy thổ lộ với các môn đệ của Ngài. Rằng sứ vụ của các trò là tập trung vào việc gầy dựng đức tin, tùy khả năng của mỗi trò mà mang niềm vui và bình an đến sống cùng bà con thiên hạ. Tuy nhiên, môn đệ của Đức Giê-su đa dạng, khác tính khác nết, người nghe lời, kẻ khác hữu ý thực hiện hời hợt lời dặn dò của Thầy. Như thế, không những hư hại đức tin dân chúng mà còn làm gương xấu cho các thế hệ con em. Đó là điều đáng lên án.

Thật thú vị khi thánh Lu-ca kể lại khá chi tiết cuộc trò chuyện giữa Thầy Giê-su và học trò của mình. Buổi trò chuyện ngắn gọn, đầm ấm tình Thầy trò. Những lời chia sẻ, lời dặn dò của Thầy nghe đơn giản nhẹ nhàng nhưng thấm thía và rất thực tế. Đúng là “ngôn cận chỉ viễn” (lời nói gần mà hàm ý sâu xa). Qua mấy dòng ký sự này, thánh nhân muốn tóm kết hai vấn đề mà Thầy Giê-su đề cập trong buổi trò chuyện đó. Một là dặn dò và gợi hứng cho các môn đệ về hoạt động truyền giáo. Hai là Ngài vạch ra phương pháp cho các ông theo đó mà thực hiện để thu lại kết quả tốt đẹp. Chúng ta cầu xin Chúa giúp sức cho các ngôn sứ thời nay để họ không phí phạm công sức mà Thầy đã tôi rèn các ông, không phớt lờ kỳ vọng của dân chúng. Amen.


TRUYỀN GIÁO

Lm. Gioan Maria Vianey Ngô Hồng Phúc, SVD

Truyền Giáo – Đây là lời mời gọi mà ngày hôm nay chúng ta nghe rất là quen thuộc, và đôi khi chúng ta thường hay nghĩ đây là công việc của các giám mục, linh mục và tu sĩ. Thực ra chúng ta đừng quên rằng các Bí Tích Khai Tâm Kitô Giáo, với các ân huệ của Chúa Thánh Thần, đã trang bị và thúc giục chúng ta có bổn phận trong công việc rao truyền Lời Chúa cho mọi người.

Tin Mừng hôm nay tường thuật việc Chúa Giêsu sai 72 môn đệ lên đường. Con số 72 mang tính tượng trưng; điều này muốn nói rằng Chúa Giêsu muốn tất cả mọi người và đủ mọi thành phần tham gia vào công việc truyền giáo.

Công đồng Vaticanô II, trong Sắc Lệnh Ad Gentes, số 2, cũng long trọng khẳng định: “Tự bản tính, Giáo Hội lữ hành phải truyền giáo”. Và thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II cũng quả quyết: “Không một ai trong những người tin vào Đức Kitô, không một tổ chức nào trong Giáo Hội được miễn khỏi sứ vụ cao cả này: Đó là loan báo Đức Kitô cho mọi dân tộc”. Vì thế, ơn gọi của người Kitô hữu là được sai đi và ra đi khi được sai.

Trong Tông Huấn “Niềm Vui Tin Mừng” Đức Thánh Cha Phanxicô đã kêu mời và khuyến khích mọi người “đi ra vùng ngoại biên”, tức là ra khỏi sự quen thuộc hằng ngày của mình để đi đến những nơi, với những người xa lạ ở vùng ven, vùng ngoại biên, những người đang sống bên lề xã hội… Đức Thánh Cha cho rằng đây không chỉ là một lối sống thích ứng tích cực trong khuynh hướng toàn cầu hóa hiện nay, nhưng còn là một phương thế, một giải pháp để Tin Mừng Chúa Kitô được rao giảng rộng rãi hữu hiệu hơn. Chính những chuyến “đi ra vùng ngoại biên” đã neo lại nơi tâm hồn người khác nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Ngày nay, nhiều người đã đi ra ngoài khu vực an toàn của mình để “đến vùng ngoại biên” và đã chạm đến những bất công, bất minh, bất chính của trần thế. Từ nơi đó, họ thắp lên ánh sáng của Tin Mừng, của lẽ phải và công lý cho những người “còn ngồi trong bóng tối sự chết” (Lc 1,70).

Thật vậy, “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít”; đây là một đòi hỏi ra đi khẩn thiết và cấp bách. Cấp bách đến độ không cần chuẩn bị những hành trang bên mình như giầy, dép, bao bị… Chúa muốn các người được sai đi phải ưu tiên cho việc đem Tin Mừng đến cho mọi người. Tin Mừng đó đẩy lùi sự dữ và đem bình an để chuẩn bị lòng người đón nhận Tin Mừng Nước Trời. Vì chúng ta đang sống trong một thời đại có quá nhiều sự dữ, một thời đại của lối sống hưởng thụ, một thời đại của lối sống ích kỷ, ghen ghét nên đang dần biến con người thành vô cảm, giết chết chính bản thân mình và người khác. Vì thế, lời mời gọi truyền giáo vẫn đang cấp bách trong thời đại hôm nay.

Quả thật, thế giới chúng ta đang sống có trên 6 tỷ người, mà những người tin vào Chúa mới chỉ hơn một tỷ. Riêng tại Á Châu, chiếm 2/3 dân số thế giới, nhưng người Công Giáo chỉ chiếm không tới 3%.

Giáo Hội của Chúa rất cần những thợ gặt lành nghề mau mắn ra đi với hành trang là tình thương, lòng khoan dung và tha thứ để chúng ta đem “bình an” của Chúa đến cho mọi dân tộc và mọi người, để chúng ta chữa lành những bệnh tật nơi thân xác cũng như trong tâm hồn. Hãy chung tay góp sức đẩy lùi những sự dữ ra khỏi gia đình và môi trường chúng ta đang sống. Hãy nói không với tội lỗi. Hãy tránh xa những cám dỗ tội lỗi. Hãy sống ngay lành để chúng ta có được niềm vui và bình an trong tâm hồn; nhờ đó, chúng ta cũng có thể trao ban bình an đó cho anh chị em của chúng ta. Chúng ta cũng cần mạnh dạn như thánh Phaolô mà thốt lên: “Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1 Cr 9,16).

Ước gì mỗi người chúng ta biết biến đổi đời sống để trở thành những chứng nhân và những thợ gặt lành nghề, để đem bình an của Chúa đến cho muôn người, “đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem niềm vui đến chốn u sầu…” (Kinh Hòa Bình). Xin Chúa chúc lành cho mỗi người chúng ta.

 

Bài trướcLỜI SỐNG (Chúa Nhật 14 TN – C)
Bài tiếp theoLỜI SỐNG (Thứ Hai, Tuần 14 TN)

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

The reCAPTCHA verification period has expired. Please reload the page.