LỜI SỐNG (Thứ Năm Tuần 24 TN)

0
262

Tin Mừng: Lc 7,36-50

Khi ấy, có một người biệt phái kia mời Chúa Giêsu đến dùng bữa với mình; Người vào nhà người biệt phái và vào bàn ăn. Chợt có một người đàn bà tội lỗi trong thành, nghe biết Người đang dùng bữa trong nhà người biệt phái, liền mang đến một bình bạch ngọc đựng thuốc thơm. Bấy giờ bà đứng phía chân Người, khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm chân Người, bà lấy tóc lau, rồi hôn chân và xức thuốc thơm. Thấy thế, người biệt phái đã mời Người, tự nghĩ rằng: “Nếu ông này là tiên tri thì phải biết người đàn bà đang động đến mình là ai, và thuộc hạng người nào chứ: là một đứa tội lỗi (mà)!” Nhưng Chúa Giêsu lên tiếng bảo ông rằng: “Hỡi Simon, Tôi có điều muốn nói với ông”. Simon thưa: “Xin Thầy cứ nói”.

“Một người chủ nợ có hai con nợ, một người nợ năm trăm đồng, người kia nợ năm mươi. Vì cả hai không có gì trả, nên chủ nợ tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, người nào sẽ yêu chủ nợ nhiều hơn?” Simon đáp: “Tôi nghĩ là kẻ đã được tha nhiều hơn”. Chúa Giêsu bảo ông: “Ông đã xét đoán đúng”.

Và quay lại phía người đàn bà, Người bảo Simon: “Ông thấy người đàn bà này chứ? Tôi đã vào nhà ông, ông đã không đổ nước rửa chân Tôi, còn bà này đã lấy nước mắt rửa chân Tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã không hôn chào Tôi, còn bà này từ lúc vào không ngớt hôn chân Tôi. Ông đã không xức dầu trên đầu Tôi, còn bà này đã lấy thuốc thơm xức chân Tôi. Vì vậy, Tôi bảo ông, tội bà rất nhiều mà đã được tha rồi, vì bà đã yêu mến nhiều. Kẻ được tha ít, thì yêu mến ít”.

Rồi Người bảo người đàn bà: “Tội con đã được tha rồi”. Những người đồng bàn liền nghĩ trong lòng rằng: “Ông này là ai mà lại tha tội được?” Và Người nói với người đàn bà: “Ðức tin con đã cứu con, con hãy về bình an”.

—oOo—

Suy niệm

SỨC MẠNH CỦA SỰ THA THỨ (Tu sĩ Giuse Mai Văn Dương, SVD)

gười ta có câu, “hễ có chung thì có đụng, có đụng thì có đau.” Khủng hoảng tinh thần là mảng tối trong cuộc sống con người. Đôi khi ta cảm thấy ngột ngạt, bế tắc và tuyệt vọng. Nhưng, với sức mạnh của tình yêu và sự tha thứ, chúng ta sẽ có được sự giải thoát, bình an và hạnh phúc.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy các kinh sư và biệt phái, họ luôn tự hào nghĩ mình là người công chính. Họ tự hào là công chính, nhưng lại thiếu yêu thương tha thứ, một thứ công chính khắt khe, thiếu tình người. Họ quên mất sự công chính đòi buộc phải có yêu thương đi kèm. Họ nghĩ mình tốt hơn người phụ nữ đang mang tội; nhưng thực tế, họ tệ hơn nhiều. Ai cũng biết, tha thứ là một điều rất khó khăn. Nhưng nếu ta tha thứ, làm hoà với chính mình và tha nhân, ta sẽ có bình an.

Chính vì thế, Chúa Giêsu nói: “Tội của chị rất nhiều nhưng đã được tha, bằng cớ là chị yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Vậy, con người sống trên trần gian, bao lâu còn sống, ta vẫn thấy mình còn là tội nhân, vẫn vấp phạm lỗi lầm, nên ta cần khiêm tốn trước mặt Thiên Chúa và mọi người. Ta không nên tự phụ coi mình là công chính hơn kẻ khác. Khi thấy anh chị em mình sa ngã, ta hãy cầu nguyện và quảng đại tha thứ. Chúng ta hãy yêu thương nhau như Thiên Chúa yêu thương chúng ta; và hãy tha thứ cho nhau để Thiên Chúa tha thứ cho chúng ta.

Lạy Chúa, Chúa dạy chúng con cần phải biết tha thứ và yêu thương nhau. Có tha thứ thì có sự giải thoát, bình an và tình thương. Xin Chúa biến đổi chúng con để cuộc sống tràn ngập tình yêu thương. Amen.

Bài trướcAI TÍN: Bà cố Maria Nguyễn Thị Bương (thân mẫu Lm. Giuse Lê Văn Quốc, SVD)
Bài tiếp theo10 Ý TƯỞNG CỦA ĐGH PHANXICÔ DÀNH CHO CÁC BẠN TRẺ