LỜI SỐNG (Chúa Nhật, Tuần 5 MC – B)

0
47

Bài đọc 1: Gr 31,31-34 ;   Bài đọc 2: Hr 5,7-9

Tin Mừng: Ga 12,20-33

20 Trong số những người lên Giê-ru-sa-lem thờ phượng Thiên Chúa, có mấy người Hy-lạp. 21 Họ đến gặp ông Phi-líp-phê, người Bết-xai-đa, miền Ga-li-lê, và xin rằng: “Thưa ông, chúng tôi muốn được gặp ông Giê-su.”

22 Ông Phi-líp-phê đi nói với ông An-rê. Ông An-rê cùng với ông Phi-líp-phê đến thưa với Đức Giê-su. 23 Đức Giê-su trả lời: “Đã đến giờ Con Người được tôn vinh!

24 Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác.

25 Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời.

26 Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó. Ai phục vụ Thầy, Cha của Thầy sẽ quý trọng người ấy.”

27 “Bây giờ, tâm hồn Thầy xao xuyến! Thầy biết nói gì đây ? 28 Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ này mà con đã đến. Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha.”

Bấy giờ có tiếng từ trời vọng xuống: “Ta đã tôn vinh Danh Ta, Ta sẽ còn tôn vinh nữa!”

29 Dân chúng đứng ở đó nghe vậy liền nói: “Đó là tiếng sấm!” Người khác lại bảo: “Tiếng một thiên thần nói với ông ta đấy!”

30 Đức Giê-su đáp: “Tiếng ấy đã vọng xuống không phải vì tôi, mà vì các người.

31 Giờ đây đang diễn ra cuộc phán xét thế gian này. Giờ đây thủ lãnh thế gian này sắp bị tống ra ngoài!

32 Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi.” Đức Giê-su nói thế để ám chỉ Người sẽ phải chết cách nào.

—– o0o —–

Suy niệm

GIỜ ĐÃ ĐẾN! (Lm.  Phêrô Nguyễn Trọng Đường, SVD)

Phúc Âm tường thuật việc mấy người Hy lạp đến xin gặp Chúa Giêsu. Sự kiện này đánh dấu một bước chuyển trong sứ mạng của Chúa Giêsu như Ngài đã công bố: “Đã đến giờ Con Người được tôn vinh.”

“Giờ” được tôn vinh của Con Thiên Chúa không phải là lúc Ngài được mọi người vỗ tay tán thưởng, tung hô, nhưng chính là “giờ” của hạt giống gieo vào lòng đất, phải chết đi để sinh bông hạt, “giờ” Con Người chấp nhận mất mạng sống mình. Giờ của Đức Giêsu là thời điểm Người được tôn vinh là Đấng Cứu Độ duy nhất: “Khi nào Tôi bị treo lên. Tôi sẽ kéo mọi người lên cùng Tôi…”. Giờ của Đức Giêsu là giờ mà Người phục sinh từ trong cõi chết, là giờ loài người được ơn cứu độ!

Thập giá là cớ vấp phạm, là sự điên rồ, là sự khờ khạo đối với người đời nhưng lại là lẽ khôn ngoan và sức mạnh của Thiên Chúa. Nghịch lý của hạt lúa phải chết đi mới trổ sinh nhiều bông hạt, vẫn là chân lý ngàn đời của sự tồn tại và phát triển trong tự nhiên. Cũng vậy, trong đời sống thiêng liêng, hành trình theo chúa của mỗi người cũng không thể không đi qua cửa ngõ của đau khổ và tự hủy để chết đi mỗi ngày cho chính mình, hầu từ chính những nơi ấy, sự sống mới vĩnh cửu trổ sinh. Như vậy, “giờ” của Chúa cũng chính là “giờ” mà người môn đệ phải trải qua. Nơi đó, chúng ta được mời gọi học nơi Đức Giêsu thái độ của Người khi đối diện với thánh ý Cha, mặc dù sợ hãi: “Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này” nhưng cũng sẵn sàng đón nhận và chu toàn ý Cha: “Nhưng chính vì giờ này mà Con đã đến”.

Lạy Cha, qua thập giá mới đến vinh quang! Xin thêm sức mạnh cho chúng con, để cùng với Đức Giêsu, dù sợ hãi chúng con cũng vẫn can đảm đón nhận, giờ mà Cha ấn định cho chúng con, giờ khiến con trở nên đồng hình đồng dạng với Con Cha trong mầu nhiệm thương khó, để cùng được tôn vinh với Ngài trong vinh quang. Amen.

Bài trướcLời Chúa + Bài giảng Chúa Nhật V Mùa Chay, Năm B
Bài tiếp theoAI TÍN: Bà cố Anna Lê Thị Lệ (Thân mẫu của Tu sĩ Giuse Thái Viết Mậu, SVD…)