Lời Chúa + Bài giảng Chúa Nhật 5 Mùa Chay – B

0
342

Bài Ðọc I: Gr 31, 31-34

“Ta sẽ ký kết giao ước mới và Ta sẽ không còn nhớ tội lỗi nữa”.

Trích sách Tiên tri Giêrêmia.

Chúa phán: “Ðây tới ngày Ta ký kết giao ước mới với nhà Israel và nhà Giuđa, giao ước này không giống như giao ước Ta đã ký kết với tổ phụ của chúng trong ngày Ta cầm tay chúng dắt ra khỏi đất Ai-cập; giao ước ấy chính chúng đã phản bội, mặc dầu Ta thống trị chúng”. Chúa phán: “Ðây là giao ước Ta sẽ ký kết với nhà Israel sau những ngày đó. Ta sẽ đặt lề luật của Ta trong đáy lòng chúng, và sẽ ghi trong tâm hồn chúng; Ta sẽ là Chúa của chúng, và chúng sẽ là dân của Ta”. Chúa phán: “Người này sẽ không còn phải dạy người nọ, anh sẽ không còn phải dạy em rằng: “Ngươi hãy nhìn biết Chúa”, vì mọi người từ nhỏ chí lớn đều nhìn biết Ta, vì Ta sẽ tha tội ác của chúng, và sẽ không còn nhớ đến tội lỗi của chúng”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 50, 3-4. 12-13. 14-15

Ðáp: Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch (c. 12a).

Xướng: 1) Lạy Chúa, nguyện thương con theo lòng nhân hậu Chúa, xoá tội con theo lượng cả đức từ bi. Xin rửa con tuyệt gốc lỗi lầm, và tẩy con sạch lâng tội ác. – Ðáp.

2) Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch, và canh tân tinh thần cương nghị trong người con. Xin đừng loại con khỏi thiên nhan Chúa, chớ thu hồi Thánh Thần Chúa ra khỏi con. – Ðáp.

3) Xin ban lại cho con niềm vui ơn cứu độ, với tinh thần quảng đại, Chúa đỡ nâng con. Con sẽ dạy kẻ bất nhân đường nẻo Chúa, và người tội lỗi sẽ trở về với Ngài. – Ðáp.

Bài Ðọc II: Dt 5, 7-9

“Người đã học vâng phục và đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời”.

Trích thư gởi tín hữu Do-thái.

Khi còn sống ở đời này, Chúa Kitô đã lớn tiếng và rơi lệ dâng lời cầu xin khẩn nguyện lên Ðấng có thể cứu Người khỏi chết, và vì lòng thành tín, Người đã được nhậm lời. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Người.

Ðó là lời Chúa.

Câu Xướng Trước Phúc Âm: Ga 12, 26

Chúa phán: “Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó”.

Phúc Âm: Ga 12, 20-33

“Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất thối đi, thì nó sinh nhiều bông hạt”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, trong số những người lên dự lễ, có mấy người Hy-lạp. Họ đến gặp Philipphê quê ở Bêtania, xứ Galilêa, và nói với ông rằng: “Thưa ngài, chúng tôi muốn gặp Ðức Giêsu”. Philip-phê đi nói với Anrê, rồi Anrê và Philipphê đến thưa Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đáp: “Ðã đến giờ Con Người được tôn vinh. Quả thật, quả thật, Ta nói với các con: Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà không thối đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình; nhưng nếu nó thối đi, thì nó sinh nhiều bông hạt. Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất, và ai ghét sự sống mình ở đời này, thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời. Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta, Cha Ta sẽ tôn vinh nó. Bây giờ linh hồn Ta xao xuyến, và biết nói gì? Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ này. Nhưng chính vì thế mà Con đã đến trong giờ này. Lạy Cha, xin hãy làm vinh danh Cha”. Lúc đó có tiếng từ trời phán: “Ta đã làm vinh danh Ta và Ta còn làm vinh danh Ta nữa”. Ðám đông đứng đó nghe thấy và nói đó là tiếng sấm. Kẻ khác lại rằng: “Một thiên thần nói với Ngài”. Chúa Giêsu đáp: “Tiếng đó phán ra không phải vì Ta, nhưng vì các ngươi. Chính bây giờ là lúc thế gian bị xét xử, bây giờ là lúc thủ lãnh thế gian bị khai trừ và khi nào Ta chịu đưa lên cao khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người lên cùng Ta”. Người nói thế để chỉ Người phải chết cách nào.

Ðó là lời Chúa.

Bài giảng chủ đề:

SỐNG ĐẸP

Lm. Micae Trần Phúc Ca, SVD

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh hạt lúa mì được gieo, chết đi để tạo nên sự sống mới: “Hạt lúa mì gieo vào long đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu nó chết đi, nó mới sinh được nhiều bông hạt khác” (Ga 12,24). Ðó là một chân lý, một định luật tất yếu của cuộc đời. Nếu thế giới này không có những con người dám quên đi bản thân, thì làm sao có những phát minh khoa học, làm sao có những công trình vĩ đại để lại cho đời sau? Có lẽ thế giới hôm nay sẽ thiệt hại biết bao, nếu không có những người dám quên đi sự an nhàn cá nhân, sự yên vui vị kỷ, những lợi lộc cá nhân để sống vỉ lợi ích tha nhân! Thế giới này đang mắc nợ những con người đã tận tụy làm việc quên mình ngày đêm để xây dựng một thế giới mỗi ngày một tốt đẹp hơn! Chân lý này đã được Thánh  Phanxico Assisi cảm nghiệm một cách sâu sắc, nên  ngài đã cất tiếng ca ngợi: “Chính khi hiến than là khi được nhận lãnh. Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản than. Chính khi chết đi là khi vui sống muôn đời…

Đức Giêsu  Kitô, Chúa của chúng ta, đã sống điều đó. Ngài đã đi qua đau khổ để tiến tới vinh quang. Ngài đã trở nên bất diệt khi Ngài trở thành hạt lúa chịu nghiền nát để trổ sinh muôn vàn bông lúa. Ngài như một hạt lúa mì bị chết trong lòng đất, nhưng sẽ dẫn tới một mùa lúa bội thu. Ngài đã trở nên vĩ đại khi Ngài dám chết vì bạn hữu: “không có tình yêu nào nào cao hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga15,12). Tình yêu cao quí hơn cuộc sống và mãnh liệt hơn sự chết gấp ngàn lần. Chính vì dám chết cho tình yêu, nên luật yêu thương của Đức Giêsu đã trở thành một điều răn mới để mời gọi con người hãy thoát ra khỏi vỏ ốc ích kỷ của mình, ra khỏi những bận tâm, toan tính, vun vén cho mình, để sống cho tình Chúa và tình người.

Thực ra, sống và chết là hai việc đi song song với nhau trong cùng một đời người. Bởi vì có tới hai sự sống và hai sự chết: sự sống chết của con người thể xác và sự sống chết của con người đích thực. Câu nói của Chúa Giêsu trong đoạn Tin Mừng hôm nay đã chứng minh sự sống và cái chết đó: “Ai yêu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này thì sẽ giữ lại được nó cho sự sống đời đời” (Ga 12,25). Ai cố bám víu vào sự sống của con người thể xác thì sẽ đánh mất sự sống của con người đích thực; còn ái dám để cho sự sống của con người thể xác chết đi thì đồng thời bồi dưỡng cho sự sống của con người đích thực. Cảm nghiệm được điều này, thần học gia thời danh Michael Kobell đã thốt lên: “Chết là một phần của sống. Chúng ta sinh ra là để chết, hầu có thể sống sung mãn hơn”. Thực vậy, mỗi một hành vi khiêm tốn là một phần kiêu ngạo chết đi. Mỗi một hành vi can đảm là một lần tính hèn nhát chết đi. Mỗi một hành vi dịu dàng là một phần tính hung bạo chết đi. Mỗi một hành vi yêu thương là một phần tính ích kỷ chết đi (Viết theo Flor McCarthy).

Cuộc sống quanh ta có biết bao người ngày đêm hy sinh, chịu nghiền nát vì chúng ta. Họ là những người cha chân lấm tay bùn, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, đang đổ mồ hôi nơi nương đồng, đang miệt mài nơi công trường. Họ là những người mẹ đang lặn lội ngược xuôi nơi bến chợ, một nắng hai sương đang hao gầy vì đàn con…  Ðó là những con người cao cả, là những hạt lúa miến đang chịu nghiền nát vì tha nhân để trở thành tấm bánh cho con cháu. Ðó là những con người dám quên đi niềm vui riêng của bản thân để lo cái lo của đồng loại, để sinh ích lợi cho nhiều người khác.

Nhưng thật đáng tiếc! Ý niệm phục vụ tha nhân, ý niệm sống vì người khác đang mất dần trong thế giới hôm nay. Người ta đang lo cho bản thân. Người ta đang chạy theo danh lợi, thú vui để thoả mãn nhu cầu của chính mình. Có mấy ai dám quên mình để sống cho thân nhân và tha nhân? Có mấy ai chịu nghiền nát đời mình để đem lại niềm vui cho anh chị em đồng loại?

Thiết tưởng, Mùa Chay là mùa mời gọi chúng ta hãy sống cao đẹp hơn. Xin Chúa đánh tan mọi ích kỷ, sợ khó và nâng đỡ sự yếu hèn của chúng ta, để chúng ta biết quảng đại hy sinh sẵn sàng phục vụ mọi người chung quanh chúng ta để: “Thầy ở đâu thì kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ được ở đó” (Ga 12,26). Amen.

 

Bài trướcĐón Thi Hài Đức Cố TGM Paul Bùi Văn Đọc tại Sân bay Tân Sơn Nhất
Bài tiếp theoMùa Chay – Tuần V – Năm B

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

The reCAPTCHA verification period has expired. Please reload the page.