Lời Chúa + Bài giảng Chúa Nhật Lễ Thăng Thiên – Năm C

0
714

Bài Ðọc I: Cv 1, 1-11

“Trước sự chứng kiến của các ông, Người lên trời”.

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Hỡi Thêôphilê, trong quyển thứ nhất, tôi đã tường thuật tất cả những điều Ðức Giêsu đã bắt đầu làm và giảng dạy, cho đến ngày Người lên trời, sau khi căn dặn các Tông đồ, những kẻ Người đã tuyển chọn dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần. Sau cuộc thương khó, Người đã tỏ cho các ông thấy Người vẫn sống, với nhiều bằng chứng Người đã hiện ra với các ông trong khoảng bốn mươi ngày và đàm đạo về Nước Thiên Chúa. Và trong một bữa ăn, Người đã ra lệnh cho các ông chớ rời khỏi Giêrusalem, nhưng hãy chờ đợi điều Chúa Cha đã hứa. Người nói: “Như các con đã nghe chính miệng Thầy rằng: Gioan đã làm phép rửa bằng nước, phần các con, ít ngày nữa, các con sẽ chịu phép rửa trong Thánh Thần”.

Vậy các kẻ có mặt hỏi Người rằng: “Lạy Thầy, có phải đã đến lúc Thầy khôi phục Nước Israel chăng?” Người bảo họ rằng: “Ðâu phải việc các con hiểu biết thời gian hay kỳ hạn mà Cha đã ấn định do quyền bính Ngài. Nhưng các con sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần ngự xuống trên các con, và các con sẽ nên chứng nhân cho Thầy tại Giêrusalem, trong tất cả xứ Giuđêa và Samaria, và cho đến tận cùng trái đất”. Nói xong, Người được cất lên trước mắt các ông, và một đám mây bao phủ Người khuất mắt các ông.

Ðang khi các ông còn ngước mắt lên trời nhìn theo Người đang xa đi, thì bỗng có hai người mặc áo trắng đứng gần các ông và nói rằng: “Hỡi người Galilê, sao các ông còn đứng nhìn lên trời? Ðức Giêsu, Ðấng vừa lìa các ông mà lên trời, sẽ đến cùng một thể thức như các ông đã thấy Người lên trời”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 46, 2-3. 6-7. 8-9

Ðáp: Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang (c. 6).

Hoặc đọc: Alleluia.

Xướng: 1) Hết thảy chư dân, hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa là Ðấng Tối cao, khả uý, Người là Ðại Ðế trên khắp trần gian. – Ðáp.

2) Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang. Hãy ca mừng, ca mừng Thiên Chúa’ hãy ca mừng, ca mừng Vua ta! – Ðáp.

3) Vì Thiên Chúa là Vua khắp cõi trần gian, hãy xướng ca vịnh mừng Người. Thiên Chúa thống trị trên các nước, Thiên Chúa ngự trên ngai thánh của Người. – Ðáp.

Bài Ðọc II: Ep 1, 17-23

“Người đặt Ngài ngự bên hữu mình trên trời”.

Trích thư của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.

Anh em thân mến, xin Thiên Chúa của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, là Cha vinh hiển, ban cho anh em thần trí khôn ngoan và mạc khải, để nhận biết Người, xin cho mắt tâm hồn anh em được sáng suốt, để anh em biết thế nào là trông cậy vào ơn Người kêu gọi, thế nào là sự phong phú gia nghiệp vinh quang nơi các thánh, và thế nào là quyền năng vô cùng lớn lao của Người đối với chúng ta, là những kẻ tin, chiếu theo hành động của sức mạnh quyền năng Người, công việc mà Chúa đã thực hiện trong Ðức Kitô, tức là làm cho Ngài từ cõi chết sống lại, và đặt Ngài ngự bên hữu mình trên trời, vượt trên mọi cấp trật, các lãnh thần, quyền thần, dũng thần, và quản thần, vượt trên mọi danh hiệu được xưng hô cả đời này lẫn đời sau. Chúa khiến mọi sự quy phục dưới chân Ngài, và tôn Ngài làm đầu toàn thể Hội Thánh là thân thể Ngài, và là sự sung mãn của Ðấng chu toàn mọi sự trong mọi người.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Mt 28, 19 và 20

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Các con hãy đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”. – Alleluia.

Phúc Âm: Lc 24, 46-53

“Ðang khi Người chúc phúc cho các ông, Người rời khỏi các ông mà lên trời”.

Bài kết Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Như đã ghi chép là Ðức Kitô phải chịu khổ hình và ngày thứ ba từ cõi chết sống lại; và nhân danh Người mà rao giảng việc sám hối và ơn tha tội trong mọi dân, bắt đầu từ Giêrusalem. Các con là nhân chứng những sự việc ấy. Thầy sẽ sai đến với các con Ðấng Cha Thầy đã hứa; vậy các con hãy ở lại trong thành cho đến khi mặc lấy quyền lực từ trên cao ban xuống”. Rồi Người dẫn các ông ra ngoài, đến làng Bêtania, và giơ tay chúc phúc cho các ông. Sự việc xảy ra là đang khi Người chúc phúc cho các ông, Người rời khỏi các ông mà lên trời. Các ông thờ lạy Người, và trở về Giêrusalem lòng đầy vui mừng. Các ông luôn luôn ở trong đền thờ mà chúc tụng Thiên Chúa. Amen.

Ðó là lời Chúa.

Bài giảng chủ đề:

GIÃ TỪ

Pt. Gioan Trần Văn Vinh, SVD

 

Sau ba mươi ba năm xuống thế làm người, hôm nay là ngày cuối cùng Chúa Giêsu ở trần gian để trở về cùng Chúa Cha. Cũng là những giây phút quý báu còn lại Thầy ở bên các môn đệ của Ngài. Trong giờ phút tiễn biệt đó, Ngài đã đưa ra những lời căn dặn sau cùng cho các ông và cho mỗi người chúng ta thực hiện để đạt ước vọng là được vĩnh viễn ở gần bên Chúa trên quê trời. Vì đó là niềm vui, là khát vọng lớn lao nhất của mỗi người Kitô hữu.

Bao nhiêu năm tháng Thầy trò sống cùng nhau, họ đi nhiều nơi, cùng trải qua biết bao gian nan, đau khổ, cùng chung chia nhiều niềm vui, nỗi buồn. Thầy đã hiểu trò. Và chắc hẳn các trò cũng đã hiểu về Thầy của mình. Những lời Thầy nói, những việc Thầy làm đã minh chứng cho các ông biết Ngài là ai. Cho nên trong những giờ phút sau hết này, các môn đệ chẳng ai nói gì cả. Lúc này, có lẽ tâm tư tình cảm trong lòng trong dạ của các ông chỉ tập trung hướng về khoảnh khắc thiêng liêng ấy mà thôi. Bầu khí yêu thương trong tình người vấn vương như thế. Chúa Giêsu cũng không nói nhiều lời, Ngài nhìn các môn đệ và nhẹ nhàng bảo: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba từ cõi chết sống lại” (c.46). Sống bên Thầy nhiều năm, chắc hẳn không ai trong các môn đệ lại không hiểu những lời Thầy mình vừa nói. Rằng Thầy là Đấng Kitô, Đấng từ trời được Chúa Cha sai xuống trần gian để thể hiện tình yêu thương mà Ba Ngôi Thiên Chúa đã dành cho nhân loại. Thầy xuống thế làm người để cùng chung chia nỗi khó nhọc, buồn vui của kiếp nhân sinh. Thời gian Thầy sống cùng các trò đã minh chứng những điều đó. Đỉnh điểm là Thầy phải chịu khổ hình, bị treo trên thập giá vì tội lỗi nhân loại. Nhưng Thầy đã không chết vĩnh viễn. Thầy chiến thắng cái chết. Thầy đã phục sinh và đang trò chuyện với các con đây. Những lời của Chúa Giêsu nghe bi ai nhưng chắc chắn. Chỉ một câu nói nhưng Thầy như tóm gọn lại hành trình sứ vụ và các hoạt động quan trọng của Ngài bấy lâu trên dương gian. Cũng với giọng điệu ân cần đó, Chúa Giêsu tiếp tục nói: “Phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân… chính anh em là chứng nhân về những điều này” (c.48). Sau những lời giải thích vắn tắt, giờ đây, những lời trăng trối của Thầy tha thiết và mạnh mẽ hơn. Chúa Giêsu ban lệnh truyền cho các môn đệ. Rằng các con hãy vì Đấng Kitô mà ra đi rao giảng cho muôn dân khắp thiên hạ nhận biết về tình yêu thương của Thiên Chúa. Hãy đi và hãy nhân danh Người chứ đừng nhân danh ai. Không vì lợi ích cá nhân hay bất cứ những giá trị trần thế khác, nhưng hãy rao giảng với mục đích là làm cho danh Cha cả sáng, nước Cha được trị đến mà thôi. Những lời của Chúa Giêsu như tha thiết mời gọi. Ngài ngụ ý rằng các môn đệ đã sống với Thầy nhiều năm, đã chứng kiến hết thảy những gì Thầy đã thực hiện thì kể từ này trở đi, các ông sẽ là nhân chứng sống động cho những sự việc ấy. Các ông đừng dựa trên những suy diễn hay ý tưởng cá nhân mà làm sai lạc giáo lý của Thầy. Lời loan báo phải dựa trên các biến cố lịch sử, những giáo huấn mà Thầy đã giảng dạy bấy lâu. Các con hãy loan báo những gì đã lắng nghe, đã chứng nghiệm, đã hiểu về Thầy. Chúa Giêsu nói rất ngắn gọn nhưng lại đầy đủ. Chúa nhấn mạnh đến tầm quan trọng trong việc rao giảng của các chứng nhân. Đồng thời Ngài dường như lường trước được những khó khăn mà các chứng nhân sẽ gặp phải trên hành trình thi hành sứ vụ; hơn nữa bằng sức riêng, các môn đệ khó lòng hiểu hết sứ vụ bao la của mình, cho nên Ngài sẽ gửi Thánh Thần xuống trên các ông như lời Ngài đã hứa trong bài đọc một “Các con sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần ngự xuống trên các con, và các con sẽ nên chứng nhân cho Thầy tại Giêrusalem, trong tất cả xứ Giuđêa và Samaria, và cho đến tận cùng trái đất” (Cv 1,8). Chính Thánh Thần là Đấng sẽ bảo trợ cho các ông vượt qua những gian khó, giúp họ xác tín và mạnh mẽ trong việc loan báo Tin Mừng Chúa Phục Sinh.

Những lời cần nói Thầy đã nói. Những việc cần làm Thầy đã làm. Bao nhiêu tâm tình Thầy đã gói gọn và gửi gắm nơi các môn đệ. Ngay lúc đó, Chúa Giêsu dẫn các ông tới gần Bêtania. Bêtania là một địa danh đặc biệt, nơi bắt đầu cuộc rước vào thành Giêrusalem, là nơi mà trước đây dân chúng tôn Đức Giêsu lên làm vương (x. Lc 19,28-38). Ngày xưa, tại nơi này, vua Giêsu giơ tay ban phước cho toàn dân, thì giờ đây cũng tại địa điểm đó, Chúa Giêsu cũng giơ tay chúc lành cho dân Chúa và giã từ trần gian để về trời. Cùng một địa điểm, cùng một cử chỉ, nhưng hành động lần này Ngài thực hiện với tư cách là một vị Thượng Tế chí tôn. Đang khi chúc lành thì Chúa Giêsu rời khỏi các môn đệ và từ được rước lên trời cao. Đó là giây phút thiêng liêng, là khoảnh khắc độc nhất vô nhị mà các môn đệ được chứng kiến một lần duy nhất trong cuộc đời của mình. Ngay lập tức, không giấu nổi sự vui mừng và hoan hỷ, các ông bái lạy Ngài. Có lẽ đây là lần duy nhất thánh Luca mô tả các Tông Đồ bái lạy Thầy Chí Thánh. Hành động bái lạy thể hiện thái độ tôn kính và vâng phục tuyệt đối một mình Thiên Chúa mà thôi. Hành động này còn cho thấy các ông đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự kìm hãm bó buộc của lòng chai dạ đá và thực sự đạt tới đức tin.

Như vậy, bằng việc mô tả biến cố giã từ của Thầy trò Chúa Giêsu, tuy ngắn gọn nhưng thánh Luca đã lột tả hết tình cảm thiêng liêng và sâu sắc giữa họ với nhau. Sâu xa hơn, biến cố độc nhất đó truyền tải một thông điệp trường tồn về Chúa Phục Sinh cho toàn thể nhân loại. Thông điệp gói gọn trong danh xưng “Chúa Giêsu Kitô”, là Con Một Thiên Chúa. Đấng đã chiến thắng cái chết, đã phục sinh vinh hiển và hằng ngự bên hữu Chúa Cha. Ngài trổi vượt tất cả mọi sự, vượt không gian và thời gian như bài đọc hai mô tả: “Người được tôn lên trên mọi quyền lực thần thiêng, trên mọi tước vị có thể có được, không những trong thế giới hiện tại, mà cả trong thế giới tương lai. Thiên Chúa đã đặt tất cả dưới chân Đức Kitô và đặt Người làm đầu toàn thể Hội Thánh” (Ep 1,20-22).

Lạy Chúa Giêsu Kitô là con Thiên Chúa hằng sống, chỉ có Ngài mới làm cho mọi sự được viên mãn. Xin cho chúng con luôn ghi nhớ những lời Thầy truyền dạy. Xin giúp chúng con trở thành những chứng nhân đích thực cho tình yêu của Thiên Chúa giữa một thế giới đầy bạo lực và hận thù, ghen tương và ích kỷ. Xin ban thêm sức mạnh và lòng can đảm để chúng con dám dấn thân làm sáng danh Chúa. Để một mai giã từ thế gian, chúng con cũng được hưởng phúc vinh quang trên quê trời cùng Chúa. Amen.


 

ĐIỀU THẦY TRUYỀN LẠI CHO ANH EM

Tu sĩ Giuse Nguyễn Đình Trường, SVD

Thương mến, quyến luyến và bận lòng vẫn luôn là tâm tình của những người sắp đi xa dành cho bạn bè và những người thân yêu. Trong những giờ phút linh thiêng ấy, biết bao những ưu tư, thao thức và cả những lời căn dặn… vẫn thường được gửi gắm cho người ở lại. Đức Giêsu sau khi đã hoàn tất sứ mạng nơi thế gian này, giờ đây, Người trở về bên hữu Chúa Cha. Từ đây, Người sẽ không còn hiện diện cách hữu hình cạnh bên những người môn đệ yêu dấu nữa. Những gắn bó giữa thầy và trò trong suốt những năm tháng qua đã để lại trong Thầy Giêsu những tình cảm thương mến. Giờ phải rời bỏ thế gian, Đức Giêsu không khỏi quyến luyến những kẻ mà Chúa Cha đã ban cho Người cũng như ưu tư và lo lắng cho hành trình phía trước đang đón đợi các ông. Và cũng như bao người sắp xa rời những người thân yêu, Đức Giêsu cũng không quên để lại cho các môn đệ những điều mà Người muốn gửi trao. Đó là lệnh truyền thi hành sứ vụ, lời hứa ban Thánh Thần và bảo chứng niềm hy vọng.

  1. Lệnh Truyền Thi Hành Sứ Vụ

Đức Giêsu thăng thiên và từ nay, Người không còn hiện diện cách hữu hình ở trần gian này nữa. Vậy, những lời nói, việc làm và cả cuộc sống của Đức Giêsu rồi sẽ dần đi vào quên lãng chăng? Sứ vụ của Đức Giêsu rồi sẽ thế nào đây hay có chăng tất cả sẽ khép lại sau biến cố này? Tin Mừng cho biết: “Đức Giêsu được đem lên trời. Bấy giờ các ông bái lạy Người, rồi trở lại Giêrusalem, lòng đầy hoan hỷ (Lc 24,52). Tại sao các môn đệ phải trở lại Giêrusalem và trở lại đó để làm gì?

Tin Mừng Nhất Lãm cho biết Đức Giêsu đã bắt đầu hành trình rao giảng tại Galilê và kết thúc ở Giêrusalem. Nơi Thầy kết thúc sứ vụ thì cũng từ nơi đây, các môn đệ sẽ ra đi để tiếp tục sứ vụ của Thầy. Quả là một hình ảnh diễn tả sự chuyển tiếp. “Trở về Giêrusalem” (x. Lc 24,52) để rồi “bắt đầu từ Giêrusalem” (x. Lc 24,47), các ông sẽ ra đi thi hành lệnh truyền của Thầy: “Phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân về những điều này. (Lc 24,47).

Tin Mừng được loan báo, dân chúng tỏ lòng sám hối và nhận lãnh ơn tha tội là những nỗi bận tâm của Đức Giêsu. Và giờ đây, Người muốn các môn đệ san sẻ và tiếp nối điều đó. Đức Giêsu muốn các ông hãy nhân danh Người mà thực thi những công việc mà Người đã làm. Hơn thế nữa, Đức Giêsu còn muốn các môn đệ phải trở nên những chứng nhân đích thực về những điều đã “mắt thấy, tai nghe”. Đó là làm chứng cho muôn dân về một Đấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại (Lc 24,46). Trong bài đọc thứ nhất trích từ sách Công Vụ Tông Đồ, thánh Luca đã cho chúng ta thấy rõ hơn những điều mà các môn đệ phải làm chứng. Đó là tất cả những việc làm và những giáo huấn của Đức Giêsu, kể từ đầu cho tới ngày Người được rước lên trời, đến việc Người đã dùng nhiều cách thế để chứng tỏ cho các môn đệ thấy là Người vẫn sống sau khi đã chịu khổ hình và làm chứng cả về phép rửa mới trong Thánh Thần (x. Cv 1,1-5). Đó chính là lệnh truyền thực thi sứ vụ của Đức Giêsu truyền lại cho các môn đệ. Thật vậy, biến cố Đức Giêsu lên trời khép lại sứ vụ tại thế của Người nhưng không vì thế mà sứ vụ ấy đi vào quên lãng. Sứ vụ của Đức Giêsu phải được tiếp nối mọi thời cho đến ngày Người trở lại trong vinh quang.

  1. Lời Hứa Ban Thánh Thần

Sứ vụ mà các môn đệ lãnh nhận từ Thầy Giêsu ắt hẳn sẽ mang đến cho các ông không ít những khó khăn, thử thách và cả những gian truân. Đức Giêsu biết trước những sợ hãi, băn khoăn và lo lắng của các môn đệ, vì từ đây, Người sẽ không hiện diện bên các ông cách hữu hình nữa. Thế nên, trước khi về cùng Chúa Cha, Đức Giêsu đã hứa ban cho các ông Thánh Thần, Đấng từ Chúa Cha mà đến: “Phần Thầy, Thầy sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã hứa. Còn anh em, hãy ở lại trong thành, cho đến khi nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống” (Lc 24,49).

Đức Giêsu biết rõ điều cần thiết cho đời sống và sứ vụ phía trước của các môn đệ. Người đã mong mỏi các môn đệ được nhận lãnh Thánh Thần. Điều đó cho thấy tầm quan trọng của Đấng được hứa ban. Bài đọc thứ nhất còn nhấn mạnh thêm: “Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trên anh em. Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, trong khắp các miền Giuđê, Samari và cho đến tận cùng trái đất (Cv 1,7). Biến cố lãnh nhận Thánh Thần sẽ đánh dấu bước ngoặt trong sứ vụ của các ông, từ đó, các ông sẽ sẵn sàng lên đường theo đòi hỏi của Tin Mừng. Dĩ nhiên, sự xuất hiện của Thánh Thần không miễn chuẩn cho các môn đệ khỏi những khó khăn, đau khổ trên hành trình sứ vụ. Thế nhưng, các môn đệ sẽ nhận được sức mạnh, sự nâng đỡ và hướng dẫn nhờ sự xuất hiện của Đấng ấy: “Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em” (Ga 14,26), “khi người ta nộp anh em, anh em đừng lo… vì chính Thần Khí của Chúa Cha nói trong anh em” (Mt 10,19-20). Không những thế, Thánh Thần còn trợ giúp người môn đệ ngay cả trong đời sống cầu nguyện, “chính Thần Khí sẽ cầu thay nguyện giúp cho chúng ta, bằng những tiếng rên siết khôn tả” (Rm 8,26).

Thật vậy, Thánh Thần, Đấng được hứa ban, đã mang đến sức sống mãnh liệt cho những người lãnh nhận. Hơn hết, thánh Phaolô là người đã cảm nghiệm rất rõ điều đó. Đến nỗi, thánh nhân cũng khao khát sao cho những tín hữu trong giáo đoàn Êphêsô cũng được đón nhận Đấng ấy, như bài đọc thứ hai diễn tả: Tôi cầu xin Chúa Cha vinh hiển là Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, ban cho anh em thần khí khôn ngoan để mặc khải cho anh em nhận biết Người. Xin Người soi lòng mở trí cho anh em (Ep 1,17-18). Thật vậy, hành trình sứ vụ sẽ thật lắm chông gai, nhất là khi không còn sự đồng hành cách hữu hình của Thầy Giêsu. Thế nhưng, với Thánh Thần, các môn đệ giờ đây sẽ không đơn độc, lạc lõng hay chơi vơi giữa trăm chiều thử thách vì biết rằng Thánh Thần vẫn luôn đồng hành cùng các ngài.

  1. Bảo Chứng Niềm Hy Vọng

Sau khi Đức Giêsu được rước lên trời, trình thuật Tin Mừng cho biết các môn đệ bái lạy Người, rồi trở lại Giêrusalem, lòng đầy hoan hỷ, và hằng ở trong Đền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa (Lc 24,52). “Trở về Giêrusalem” đồng nghĩa với việc sẵn sàng cho sứ vụ đã lãnh nhận. Điều gì đã thôi thúc các ông xác tín và mau mắn tuân giữ lời Thầy như vậy? Đó chẳng phải là vì việc Thầy được rước lên trời đã trở nên bảo chứng niềm hy vọng của các ông, vì biết rằng một ngày kia mình cũng sẽ được chung hưởng Quê Trời với Thầy.

Nhân loại, tự sức mình, không thể vào được Nước Trời, chỉ có Đức Giêsu mới có thể mở lối cho con người, vì chỉ có Đấng từ Chúa Cha mà đến mới trở về cùng Chúa Cha, “không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người, Đấng từ trời xuống” (Ga 3,13).  Thế nên, “Đức Giêsu lên trời không phải để lìa xa thân phận yếu hèn của chúng ta nhưng để chúng ta là chi thể của Người, tin tưởng được theo Người đến nơi mà chính Người là Đầu và Thủ Lãnh của chúng ta đã đến trước” (GLHTCG số 661). Chính Đức Giêsu đã bảo đảm cho các môn đệ khi Người nói: “Thầy đi để dọn chỗ cho các con, Thầy sẽ trở lại đem các con đi với Thầy, để Thầy ở đâu thì các con cũng ở đó” (Ga 14,2-3).

Niềm hy vọng Nước Trời phải luôn rực cháy trong tâm hồn người tín hữu. Ngần nào chúng ta còn giữ vững niềm hy vọng ấy, chúng ta sẽ còn trung thành với Đức Giêsu và sứ vụ mà Người trao phó. Chính thánh Phaolô trong bài đọc thứ hai cũng đã nhắc các tín hữu thuộc giáo đoàn Êphêsô nhớ lại và xác tín: “Đâu là niềm hy vọng anh em đã nhận được, đâu là gia nghiệp vinh quang phong phú anh em được chia sẻ cùng dân thánh (Ep 1,18). Đó chính là nơi Đức Kitô, Đấng trỗi dậy từ cõi chết, “Đấng đã đi trước chúng ta vào Nước vinh hiển của Chúa Cha. Chúng ta, là chi thể của Thân Thể Người, sống trong niềm hy vọng một ngày kia sẽ được vĩnh viễn ở với Người” (GLHTCG số 666).

Việc xác tín về niềm hy vọng Nước Trời đã dấn lối đời sống và sứ vụ của các môn đệ xưa. Ngày hôm nay, chúng ta, những môn đệ của Người, cũng xác tín rằng chúng ta cũng sẻ được thừa hưởng nguồn vinh quang mà chúng ta vẫn hằng mong đợi. Biến cố Đức Giêsu đã được rước lên trời đó thật là một bảo đảm vững chắc cho niềm hy vọng của chúng ta.

Những điều mà Đức Giêsu đã truyền lại, dẫu kéo theo những khó khăn, thử thách và hiểm nguy nhưng các môn đệ vẫn một lòng tuân giữ. Bởi vì, các ngài hiểu được giá trị lớn lao của sứ vụ, đó là sự tiếp nối công việc của Thầy Chí Thánh hầu muôn dân được ơn cứu độ. Bên cạnh đó, các ngài cũng xác tín vào sự trợ lực của Thánh Thần, Đấng mà Đức Giêsu đã hứa ban. Nhờ đó, các môn đệ luôn mau mắn thi hành và trung thành dấn thân cho sứ vụ với niềm hy vọng mai ngày cũng sẽ được chung hưởng gia nghiệp Quê Trời, nơi Đức Giêsu hằng ngự bên hữu Chúa Cha.

Thật vậy, gia sản mà Thầy Giêsu đã để lại cho các môn đệ ngày xưa cũng được chuyển trao cho mỗi người chúng ta hôm nay, những người con cái Chúa. Chúng ta cũng cần nỗ lực mỗi ngày để sống và thi hành điều mà Thầy đã truyền lại như dấu chỉ tình yêu của chúng ta dành cho Đấng đã yêu thương chúng ta trước. Mừng Lễ Chúa Thăng Thiên hôm nay, ước mong mỗi người ý thức được lời mời gọi ngước nhìn về trời cao để có thể chọn sống những điều mà Đức Giêsu đã truyền dạy thay vì chọn bám víu và cố thủ trong những thực tại trần gian này, như lời thánh Phaolô đã nhắn nhủ: “Anh em đã được trỗi dậy cùng với Đức Kitô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới” (Cl 3,1-2). Amen.


CHÍNH ANH EM LÀ CHỨNG NHÂN

Tu sĩ Giacôbê Nguyễn Hoàng Long, SVD

Hôm nay Giáo Hội mừng Lễ Thăng Thiên. Cả ba bài đọc hôm nay đều nói đến việc Đức Giêsu lên trời sau khi đã hoàn tất sứ mạng mà Chúa Cha trao phó. Trong Bài đọc một thánh Luca thuật lại: “Người được cất lên ngay trước mắt các ông, và có đám mây quyện lấy Người, khiến các ông không còn thấy Người nữa” (Cv 1,9). Bài Tin Mừng cũng viết: “Người dẫn các ông tới gần Bêtania, rồi giơ tay chúc lành cho các ông. Và đang khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và được đem lên trời” (Lc 24, 50-51). Trong bài đọc hai, thánh Phaolô còn nói rõ hơn cho chúng ta biết rằng Đức Giêsu ngự bên hữu Đức Chúa Cha. Trước khi được cất lên Trời, Đức Giêsu đã truyền lại cho các môn đệ một di nguyện, và Người mong muốn các ông trở thành chứng nhân cho điều ấy.

Thế là đã đến lúc thầy trò từ biệt nhau, sau những ngày gắn bó đầy thăng trầm. Lẽ thường thì khi chia ly người ta để lại cho nhau những lời nhắn nhủ. Chúa Giêsu cũng thế, trước khi về trời Người cũng có những điều dặn dò với các môn đệ của Người. Tuy nhiên, di ngôn hôm ấy Người để lại cho các ông không phải là những lời nhắn gởi thông thường, mà là một lệnh truyền: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại; phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân cho những điều này(Lc 24,46-47). Như thế, các môn đệ không phải rao giảng điều gì khác ngoài điều Kinh Thánh đã tiên báo, đó là Đức Kitô đã chết và nay vẫn sống. Các ông cũng không được nhân danh mình hay một ai khác nhưng là chính danh Giêsu Kitô mà thôi. Đồng thời, các ông cũng không phải chỉ rao giảng bằng môi miệng, nhưng còn phải làm chứng cho sự thật ấy bằng đời sống của mình.

Khi trao cho các môn đệ một sứ mệnh trọng đại như thế, Đức Giêsu không để cho các ông phải “mồ côi”. Nhưng Người hứa sẽ xin Cha ban Đấng Bảo Trợ đến cho các ông:“Phần Thầy, Thầy sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã hứa” (Lc 24,49; x. Ga 14,16). Dù chưa lường trước được những gì đang đợi chờ mình phía trước trong vai trò là chứng nhân cho Thầy, các môn đệ đã vui mừng đón nhận và lòng đầy hoan hỷ: “Bấy giờ các ông bái lạy Người, rồi trở lại Giêrusalem, lòng đầy hoan hỷ, và hằng ở trong Đền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa” (Lc 24, 52).

Qua đoạn Tin Mừng, chiêm ngắm những gì diễn ra với các môn đệ xưa kia, chúng ta học được nhiều điều cho bản thân mình, nhất là sứ vụ làm chứng nhân cho Chúa. Khi loan báo về Đức Kitô, chúng ta sẽ không loan báo điều gì khác ngoài cái chết và sự phục sinh của Người. Không có con đường nào khác có thể đưa chúng ta tới đích vinh quang, ngoài con đường mang tên Giêsu. Từ đó, chúng ta không tìm cách để lèo lái Tin Mừng theo ý mình, để chiều lòng người nghe. Chúng ta cũng không tìm lối sống dễ dãi hay theo sở thích, nhưng chỉ phải sống làm sao cho lời rao giảng của ta được sáng lên trong đời sống chứng tá của ta. Cho nên, điều chúng ta phải hằng ghi nhớ, hằng tâm niệm, hằng trăn trở là làm sao Tin Mừng được rao giảng, Thiên Chúa được nhận biết và đón nhận. Có như thế chúng ta mới hoàn thành được lệnh truyền của thầy Giêsu, và hoàn thành sứ mạng của một nhà truyền giáo Ngôi Lời.

Ngoài ra, còn có một yếu tố rất đặc biệt trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, đó là các môn đệ vui mừng hớn hở đón nhận lệnh truyền của Chúa, và trở về Giêrusalem (x. Lc 24, 52). Điều này quả thật rất ý nghĩa cho người loan báo Tin Mừng hôm nay. Chúng ta đi loan Tin Mừng chứ không phải “tin buồn”, và do đó chúng ta phải là hiện thân của niềm vui. Mà muốn là hiện thân của niềm vui, chúng ta phải được Lời Chúa biến đổi trước đã, phải làm sao để niềm hy vọng nơi Đức Kitô Phục Sinh soi lối và dẫn dắt chúng ta qua từng kinh nghiệm truân chuyên của đời sống. Đây quả là một thách đố nhưng đồng thời cũng là cơ may lớn cho chúng ta trong sứ vụ chứng nhân cho Chúa. Nhưng đồng thời, trong sứ vụ đó, chúng ta còn phải tuân theo sự chỉ dẫn của Thánh Thần, “bởi lẽ mọi hoạt động truyền giáo tự bản chất là công việc và là sự tỏ hiện của Chúa Thánh Thần” (HP. SVD, số 105), còn chúng ta chỉ là những cộng sự viên của Người mà thôi.

Như vậy, Đức Giêsu về trời khép lại thời kỳ hoạt động nơi dương thế của Người, và mở ra một thời kỳ hoạt động của Giáo Hội, thời Giáo Hội làm chứng về Đức Giêsu Kitô Phục Sinh, nhờ Thánh Thần. Mừng Lễ Thăng Thiên, chúng ta được mời gọi làm chứng cho Chúa theo lệnh của Ngài rằng “chính anh em là chứng nhân cho những điều này”.

Xin cho mỗi người luôn sẵn sàng đón nhận sứ mạng mà Đức Giêsu để lại trước khi Người về cùng Chúa Cha, để trở nên những chứng nhân của Đức Kitô cách sống động trong cuộc sống hằng ngày.

 

Bài trướcLỜI SỐNG (31/5, Đức Mẹ Thăm Viếng Bà Elisabét, Lễ kính)
Bài tiếp theoChú Giải Tin Mừng Chúa Nhật Lễ Chúa Thăng Thiên, Năm C (Lc 24,46-53)

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

The reCAPTCHA verification period has expired. Please reload the page.