LỜI SỐNG (Chúa Nhật 26 Thường Niên – C)

0
317

Bài đọc 1: Am 6,1a.4-7 ; Bài đọc 2: 1Tm 6,11-16

Tin Mừng: Lc 16,19-31

19 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình.

20 Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, 21 ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy.

22 Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. 23 Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, 24 liền cất tiếng kêu la rằng:

“Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. 25 Abraham nói lại: “Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ.

Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. 26 Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được”.

27 Người đó lại nói: “Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, 28 vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này”.

29 Abraham đáp rằng: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài”. 30 Người đó thưa: “Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải”.

31 Nhưng Abraham bảo người ấy: “Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu”.

—– o0o —–

SUY NIỆM

PHÚC-HỌA BỞI TA (Lm. GB. Nguyễn Hữu Duy, SVD)

 

CHỮ TÂM (Tu sĩ Phêrô Hoàng Quốc Việt, SVD)

Xưa nay giàu và nghèo luôn tồn tại song song với cuộc sống con người. Người ta thích đề cao cái giàu mà hạ thấp sự nghèo khó. Tuy nhiên, dù giàu hay nghèo đều có giá trị.

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã giới thiệu cho người Pharisêu hai mẫu người đại diện cho hai tầng lớp giàu và nghèo: Ông nhà giàu thì mặc lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình, còn anh Ladarô nghèo khó thì mụn nhọt đầy mình, ngày ngày nằm trước cổng nhà giàu thèm được ăn những thứ trên bàn rơi xuống. Phải chăng “giàu” thì có phúc và sướng hơn nghèo?

Một gia đình giàu có thì ổn định, hạnh phúc và sung sướng đáng cho các gia đình nghèo mơ ước. Ngày đầu xuân, người ta thường dành cho nhau lời chúc tốt đẹp trong đó có thịnh vượng, sung túc và phát tài. Nhưng tại sao ông nhà giàu trong Tin Mừng hôm nay lại đáng bị lên án, và cái kết của ông ta là phải rơi vào hỏa ngục? Có lẽ vì ông ta giàu nhưng không có Tâm, thấy người nghèo ngày ngày nằm trước cổng mà không hề quan tâm và thương xót, ngày ngày yến tiệc linh đình.

Nghèo có phải đáng khinh và không có giá trị? Nếu một người nghèo mà tâm hồn bình an, thanh thản và chấp nhận số phận của mình không oán trách, không than van nhưng cố gắng giữ cho tâm hồn thanh sạch trong sáng, không vì sự nghèo mà sinh ra tham lam, trộm cắp hay bần cùng sinh đạo tặc, thì cái nghèo cũng rất giá trị. Cụ thể là anh nghèo Ladarô, khi chết được vào ở trong lòng Tổ Phụ Apraham hạnh phúc, còn ông nhà giàu thì ngay cả một giọt nước để làm mát lưỡi cũng không có.

Lạy Chúa xin uốn nắn và thay cho con một trái tim mới, để con biết chia sẻ, quan tâm và thương xót. Amen

 

Bài trướcChú Giải Tin Mừng Chúa Nhật XXVI Thường Niên, Năm C (Lc 16,19-31)
Bài tiếp theoLỜI SỐNG (Thứ Hai Tuần 26 TN)