ĐI! (11/7, CHÚA NHẬT XV THƯỜNG NIÊN, B)

0
411

Các bài đọc: Am 7,12-15; Ep 1,3-14

Tin Mừng: Mc 6,7-13

Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ. Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo. Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối. Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.


Bài chia sẻ của Tu sĩ G. B. Đinh Dương Minh Quân, SVD

Cuộc sống con người, trong tiến trình thành toàn, được hiện thực hóa như là những chuyến đi. Trước hết, từ việc đi ra khỏi lòng mẹ, con người cất tiếng khóc chào đời. Con người học hỏi và trưởng thành trong cuộc sống từ hành trình đi vào xã hội. Con người lãnh nhận thiên chức là chồng, là vợ bằng cách đi vào đời sống hôn nhân gia đình. Và kết thúc cuộc đời là đi vào lòng đất mẹ. Vì thế, con người, tự bản chất, là ĐI. Tuy vậy, con người vẫn luôn đau đáu về kiếp người của mình, vẫn luôn khắc khoải tìm kiếm đường đi cho bản thân để cuộc đời trở nên có ý nghĩa hơn.

Với cái nhìn như trên, chính sự dính dự của Thiên Chúa, trong phần phụng vụ Lời Chúa của Chúa Nhật hôm nay, đã làm cho cuộc đời của con người thêm ý nghĩa và giá trị. Thiên Chúa đã đẩy con người ĐI đến với tha nhân và từ tha nhân ĐI vào sự hiện diện với Ngài.

Hãy Đi Tuyên Sấm…

Trước hết, mở đầu của phụng vụ Lời Chúa hôm nay là hình ảnh của ngôn sứ Amốt[1]. Trình thuật trong bài đọc một mô tả lại cuộc gặp gỡ giữa ngôn sứ Amốt và Amátgia (tư tế đền thờ Bết-ên). Nhưng cuộc gặp gỡ này chẳng mấy gì là tốt đẹp và hòa thuận. Tư tế Amátgia đã không tiếc lời và “tống cổ” ngôn sứ Amốt đi, “Này thầy chiêm ơi, mau chạy về đất Giuđa, về đó mà kiếm ăn, về đó mà tuyên sấm…” (Am 7,12-13). Bởi lẽ đối với Amátgia, ngôn sứ Amốt là “kỳ đà cản mũi” cho những công việc của ông tại đất nước Ítraen miền Bắc.

Tuy nhiên, với câu trả lời, ngôn sứ Amốt đã tỏ lộ con đường ĐI của mình. “Tôi chỉ là người chăn nuôi súc vật và chăm sóc cây sung. Chính ĐỨC CHÚA đã bắt lấy tôi khi tôi đi theo sau đàn vật, và ĐỨC CHÚA đã truyền cho tôi: “Hãy đi tuyên sấm cho Ítraen dân Ta” (Am 7,14). Amốt là người được Thiên Chúa chọn gọi và sai đi, khi ông chăn chiên, Chúa túm lấy ông, Chúa lôi ông đi. Từ đây, chúng ta có thể nhận thấy rằng, một con người bình thường, cũng ĐI cách rất bình thường, nhưng chính sự mời gọi và sai đi của Thiên Chúa đã biến Amốt thành một con người của sự công chính và sống một đời sống tràn đầy ý nghĩa.

Đồng thời, Thánh Phaolô – con người thành Tarsô, một thầy biệt phái đầy nhiệt thành – cũng giống như ngôn sứ Amốt, được chính Thiên Chúa tuyển chọn và mời gọi đi ra với dân ngoại.

…Đi, Hiểu Biết Và Lãnh Nhận…

Phụng vụ Lời Chúa của Chúa Nhật hôm nay được tiếp nối với bài đọc hai được trích trong thư của thánh Phaolô gửi các tín hữu của giáo đoàn Êphêsô. Trích đoạn Ep 1,3-14 là một bài Thánh Thi trang trọng trình bày kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa dành cho con người. Trong đó, mầu nhiệm Ba Ngôi được thánh Phaolô trình bày cách tỏ tường với ý nghĩa: Chúa Cha chọn gọi chúng ta trong tình yêu cứu độ của Chúa Con, và ban Thánh Thần để thánh hóa và sai đi.

Qua đó, thánh Phaolô đã khắc họa rõ nét một Thiên Chúa, Đấng Yêu Thương, và yêu thương con người cho đến tận cùng. Chính Thiên Chúa đã đến và mời gọi con người sống cách đầy niềm vui và ý nghĩa. Con người được đẩy ĐI ra đến với người khác, qua đó, con người trở nên hiểu biết và lãnh nhận sự sống mới nơi Đức Kitô.

…Người Gọi…Và Bắt Đầu Sai Đi…

Trung tâm của phụng vụ Lời Chúa hôm nay là diễn từ Đức Giêsu sai nhóm 12 đi rao giảng (Mc 6,7-13). Khởi đi từ việc mời gọi, tuyển chọn và ban quyền năng, Đức Giêsu đã mở ra cho các môn đệ một sứ vụ mới, một hướng ĐI mới. Đi để rao giảng về tình yêu của Thiên Chúa dành con người, và qua đó, làm cho cuộc sống của tha nhân thêm vui mừng, phấn khởi và tràn đầy hy vọng. Chính qua những công việc này, các môn đệ trở nên vui mừng vì thấy cuộc sống bản thân trở nên tràn đầy ý nghĩa (tẩy trừ tội lỗi, chữa lành người bệnh tật), nhận ra sự hiện diện đầy quyền năng và giàu lòng xót thương của Thiên Chúa.

Tuy nhiên, để có thể ra ĐI, các môn đệ được mời gọi từ bỏ. “Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo” (cc. 8-9). Đối với người Do Thái, những chuyến đi luôn phải có sự chuẩn bị. Bởi lẽ với địa hình sa mạc, thời tiết nắng nóng và nhiều hiểm trở, thì những phương tiện cần thiết như quần áo, bao bị, thức ăn và tiền bạc là điều cần thiết và không thể thiếu. Nhưng việc Đức Giêsu yêu cầu các môn đệ phải từ bỏ những phương tiện thiết yếu này ngụ ý rằng, sứ vụ ra đi này cao trọng hơn tất cả mọi thứ khác trong cuộc sống, và rất cấp bách.

Chính vì thế, phần phụng vụ Lời Chúa của Chúa Nhật hôm nay đẩy chúng ta đến cách nhìn về ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Cuộc sống trần thế này là những chuyến đi, nhưng chúng ta phải đi như thế nào để cuộc sống trở nên ý nghĩa và mang niềm vui, sự hy vọng đến với mọi người.

…ĐI Vào Hiện Thực…Hướng ĐI Tương Lai

Tuy nhiên, để sống tràn đầy và nhận biết Thiên Chúa, Đấng Vô Hình, nhưng thực sự Hữu Hình nơi trần thế này, thật sự quá khó khăn đối với con người. Bởi lẽ, trong thực tế cuộc sống, theo một cách thức nào đó, giá trị của niềm vui Tin Mừng không được đón nhận bởi tất cả mọi người. Con người chúng ta vẫn thích ĐI theo những trào lưu của thế giới, ĐI theo những giá trị của tiền tài, địa vị, danh vọng, … mà xã hội mặc định là có thể giúp ta sống hạnh phúc và bình an. Thậm chí, con người còn tôn vinh những giá trị này như là kim chỉ nam của đời sống, và hướng tất cả những ai, đang đau đáu kiếm tìm cho mình một con đường ĐI riêng, phải chấp nhận và thực hành nó như là một lối sống cao quí và đích thực.

Cách riêng nơi chúng ta, những người đang sống đời thánh hiến. Chúng ta đôi khi cũng ĐI, đi để kiếm tìm những lợi ích riêng cho bản thân, hay để tôn vinh chính mình. Cuộc sống người môn đệ – trong cách thức này – đã, đang và sẽ gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc đời mình. Và rồi chúng ta sẽ không còn “lửa” của sự vui mừng nữa, và thay vào đó, những mặt trái của con người sẽ xâm chiếm tâm hồn chúng ta. Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói: “Tôi ước mong rằng giữa chúng ta không có những khuôn mặt buồn rầu, những con người bực bội bất mãn, bởi vì ai buồn bã đi theo Chúa thì việc đi theo Chúa đáng buồn.”[2]

Lạy Chúa Giêsu Kitô, chúng con là Kitô hữu, là những người được Chúa mời gọi, được thánh hiến và sai đi thi hành sứ vụ của Người. Xin Chúa ban Thánh Thần, để Ngài thánh hóa, hướng dẫn, nâng đỡ và giúp chúng con luôn nhận ra con đường ĐI đích thực của đời mình. Từ đó chúng con trở nên vui mừng, và thông truyền niềm vui này cho tha nhân. Amen.

___________________

Chú thích:

[1] Ngôn sứ Amốt ở miền Nam Giuđê nhưng đi rao giảng ở miền Bắc Ítraen. Ông là người đương thời với hai Ngôn Sứ Hôsê và Isaia, hoạt động vào khoảng năm 750 TCN, thời vua Giêrôbôam II. Ông Amốt qua đời năm 745 TCN.

[2] Tông Thư Gửi Tất Cả Các Người Tận Hiến Nhân Dịp Năm Đời Sống Thánh Hiến, 2014.

Bài trướcChú Giải Tin Mừng Chúa Nhật XV TN B (Mc 6,6b-13)
Bài tiếp theoCĐ. Triết SVD chia sẻ 100 phần quà trong khu vực bị phong toả vì Covid-19