Lời Chúa + Bài giảng Chúa Nhật 4 Phục Sinh – Năm C

0
696

Bài Ðọc I: Cv 13, 14. 43-52

“Ðây chúng tôi quay về phía các dân ngoại”.

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Trong những ngày ấy, Phaolô và Barnaba sang qua Perghê và đến Antiôkia xứ Pisiđia; ngày Sabbat, các ngài vào ngồi trong hội đường. Có nhiều người Do-thái và tòng giáo theo các ngài, được các ngài khuyên bảo bền đỗ trong ơn nghĩa Chúa.

Ðến ngày Sabbat sau, hầu hết cả thành đều đến nghe lời Thiên Chúa. Các người Do-thái thấy đám đông dân chúng, thì đâm ghen tương, nói lộng ngôn, chống lại các điều Phaolô giảng dạy. Phaolô và Barnaba can đảm nói rằng: “Phải giảng lời Thiên Chúa cho các ngươi trước tiên, nhưng vì các ngươi từ chối lời Thiên Chúa và tự cho mình không xứng đáng sống đời đời, thì đây chúng tôi quay về phía các dân ngoại; vả lại Chúa đã truyền lệnh cho chúng tôi rằng: “Ta đã đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi nên ơn cứu độ cho đến tận cùng trái đất”. Nghe vậy các dân ngoại hân hoan ca tụng lời Chúa; những ai được Chúa tiền định hưởng sự sống đời đời, thì tin theo, nên lời Chúa được rao giảng khắp cả vùng.

Những người Do-thái xúi giục các phụ nữ khá giả đã tòng giáo và các thân hào trong thành bắt bớ Phaolô và Barnaba, rồi trục xuất hai ngài ra khỏi ranh giới xứ họ. Còn hai ngài, sau khi phủi bụi chân lại cho họ, hai ngài đi đến Icôniô. Còn các môn đồ thì đầy hân hoan và Thánh Thần.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 99, 2. 3. 5

Ðáp: Ta là dân tộc, là đoàn chiên Chúa chăn nuôi (c. 3c).

Hoặc đọc: Alleluia.

Xướng: 1) Hãy phụng sự Chúa với niềm vui vẻ; hãy vào trước thiên nhan với lòng hân hoan khoái trá. – Ðáp.

2) Hãy biết rằng Chúa là Thiên Chúa, chính Người đã tạo tác thân ta, và ta thuộc quyền sở hữu của Người, ta là dân tộc, là đoàn chiên Chúa chăn nuôi. – Ðáp.

3) Vì Thiên Chúa, Người thiện hảo, lòng từ bi Người tồn tại muôn đời, và lòng trung tín Người còn tới muôn muôn thế hệ. – Ðáp.

Bài Ðọc II: Kh 7, 9. 14b-17

“Chiên Con sẽ thống trị họ, và dẫn họ đến nguồn nước ban sự sống”.

Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan.

Tôi là Gioan, đã xem thấy một đám đông không thể đếm được, họ thuộc mọi nòi giống, dòng họ, dân tộc và tiếng nói, đứng trước ngai vàng và trước Con Chiên; họ mặc áo trắng dài, tay cầm lá vạn tuế.

Và một bô lão đã nói với tôi: “Ðây là những người từ đau khổ lớn lao mà đến, họ giặt áo và tẩy nó trắng trong máu Con Chiên. Vì thế, họ ở trước ngai vàng Thiên Chúa, và ngày đêm phụng sự Người trong đền thánh Chúa, Ðấng ngự trên ngai vàng đặt ở giữa họ. Họ sẽ không còn đói khát; mặt trời và nóng bức sẽ không làm khổ họ, vì Con Chiên đứng trước ngai vàng sẽ thống trị họ, sẽ dẫn họ đến nguồn nước ban sự sống, và Thiên Chúa sẽ lau hết mọi giọt lệ nơi mắt họ.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Ga 10, 14

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là mục tử tốt lành, Ta biết các chiên Ta, và các chiên Ta biết Ta”. – Alleluia.

Phúc Âm: Ga 10, 27-30

“Ta ban cho các chiên Ta được sống đời đời”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta. Ta cho chúng được sống đời đời; chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta. Ðiều mà Cha Ta ban cho Ta, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Ta. Ta và Cha Ta là một”.

Ðó là lời Chúa.

Bài giảng chủ đề:

MỤC TỬ DUY NHẤT CỦA ĐỜI TÔI

Tu sĩ Giuse Nguyễn Công Lai, SVD

Hôm nay là Chúa Nhật IV Phục Sinh, cũng là Chúa Nhật nhắc nhớ cách đặc biệt về Chúa Giêsu – vị Mục Tử Nhân Lành. Các bài đọc đã phần nào cho chúng ta hiểu và nếm cảm được tình thương của Thiên Chúa dành cho nhân loại. Tình thương ấy được thể hiện trong suốt chiều dài lịch sử cứu độ; và đến thời đến buổi, chính Thiên Chúa đã sai Con Một, người Con Duy Nhất, xuống thế làm người, chịu chết trên thập giá, dùng máu đào của mình để cứu độ nhân loại.

Thế nên, Tin Mừng theo thánh Gioan hôm nay đã khẳng định Đức Giêsu chính là vị Mục Tử Nhân Lành, vị Mục Tử đã thí mạng mình vì đàn chiên. Nhờ sự hy sinh của vị Mục Tử mà đàn chiên có được sự sống đời đời, và chẳng ai có thể làm hại được chúng (x. Ga 10,28). Đây là niềm vui lớn lao, là hạnh phúc lớn lao mà mỗi người Kitô hữu chúng ta sẽ được nhận lãnh. Đó không chỉ là một lời hứa suông, hay lời hứa từ người đời nhưng đã được cụ thể bằng hành động của Thiên Chúa, hành động cứu độ, và chính là lời hứa của Thiên Chúa.

Tình thương của Thiên Chúa cũng không chỉ dành riêng cho dân tộc Do Thái, mà còn cho tất cả nhân loại. Trình thuật của sách Công Vụ Tông Đồ hôm nay cho thấy Thiên Chúa đã ban ơn cứu độ cho cả dân ngoại: Này đây, “chúng tôi quay về phía dân ngoại. Vì Thiên Chúa truyền cho chúng tôi thế này: Ta sẽ đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi đem ơn cứu độ đến tận cùng cõi đất” (Cv 13, 46-47). Để rồi đây, nhờ hồng ân của Thiên Chúa, con người sẽ được tham dự vào tiệc cưới Con Chiên, tay cầm nhành lá thiên tuế mà ngợi ca Người trong vinh quang Nước Trời như sách Khải Huyền đã tiên báo (x. Kh 7, 9.14b). Đó chính là hạnh phúc mà người Kitô hữu sẽ được lãnh nhận. Nơi đó, sẽ không còn đau khổ, đói khát nhưng là nơi chứa chan niềm vui và hạnh phúc, vì có Chúa là mạch nước trường sinh nuôi dưỡng và dẫn dắt đàn chiên của Người (x. Kh 7,16-17).

Vẫn biết rằng, cảm nghiệm về tình thương của Thiên Chúa dành cho mình là cảm nghiệm riêng của mỗi người. Và hẳn trong suốt cuộc đời của mình, nhiều người trong chúng ta đều đã cảm nếm được tình thương ấy, cảm nếm được hình ảnh của vị mục tử nhân lành. Thế nhưng, liệu chúng ta có dám chắc trả lời, hay có khi nào đặt cho mình câu hỏi: Chúa Giêsu có phải là mục tử duy nhất của đời tôi hay không?

Có lẽ câu hỏi này không phù hợp với mỗi người Công Giáo, nhất là lại trở nên dư thừa với những ai luôn sống trong tâm tình đạo đức. Bởi vì, ngay từ nhỏ, mỗi người đã được học Đạo; lớn lên trong bầu khí kinh lễ của gia đình; sống trong sự thực hành Lời Chúa và bao nhiêu sự uốn nắn khác đã cho mỗi Kitô hữu một câu trả lời rõ ràng rằng: Đức Giêsu chính là vị Mục Tử của đời tôi. Thế nhưng, liệu có phải lúc nào trong cuộc đời ta cũng xem Ngài, và chỉ coi Ngài là mục tử duy nhất của đời mình hay không? Điều đó không mấy người dám mạnh dạn khẳng định. Bởi lẽ, khi đời là màu hồng với bao thành công rực rỡ, tôi thấy theo Chúa thật tuyệt vời; nhưng cũng có lắm người đã ngủ quên trong vinh hoa, tự thưởng cho mình một niềm kiêu hãnh, tự đắc, thậm chí xem những thành công đó là do sự lao nhọc và công sức của bản thân, để rồi Chúa chẳng thấy đâu trong chuỗi thành công và hạnh phúc của đời họ. Đến khi đời là chông gai, nhiều người đã chạy đến cùng Chúa để kêu cầu Danh Người, để xin Người ban ơn giáng phúc; nhưng cũng có lắm người gục ngã, thiếu niềm tin, dẫn đến trách móc Chúa, thậm chí bỏ Đạo vì họ nghĩ Chúa đã gửi thánh giá quá nặng cho họ và tưởng Chúa đã bỏ họ.

Khi lướt qua các trang mạng, chúng ta biết có hàng triệu người tập trung về Vĩnh Phúc để tham dự hội Đền Hùng trong sự chen lấn, xô đẩy, hỗn tạp. Họ đến đó với nhiều mục đích khác nhau, nhưng phần lớn để tìm kiếm và khoả lấp sự thiếu thốn về đời sống tâm linh. Điều này chẳng có gì ngạc nhiên, khi mà con người trong một khoảng thời gian dài bị kìm kẹp và vắng bóng đời sống tôn giáo, thế nên, khi có được đôi chút tự do, họ đã phiêu bạt tìm cho được một điều gì đó để khoả lấp sự trống vắng này. Xã hội là thế, nhưng cái đáng nói ở đây là không ít những người Công Giáo cũng cách này cách khác tin vào tướng số, xem trọng tiền tài… mà đôi khi bỏ quên mất Chúa, nhiều khi chẳng xem Chúa là Mục Tử duy nhất nữa. Những lúc như thế là chiên đã không còn theo tiếng chủ, hoặc theo chủ cách nửa vời, hay có khi đã theo một chủ khác. Cho nên, khi ngẫm lại cuộc đời theo Chúa của mình, chúng ta hãy khiêm tốn đấm ngực mà thưa lên rằng: Lạy Chúa, con đã sai, vì nhiều khi con chưa xem Chúa là vị Mục Tử duy nhất của đời con.

Vẫn biết rằng đời theo Chúa sẽ có lúc sống trong niềm vui khôn tả trên đỉnh Tabo, nhưng vẫn có khi phải chịu nhục hình trên đỉnh Calvariô; vẫn biết rằng đời theo Chúa sẽ có lúc no nê trong sự thỏa thuê khi bánh được hoá nhiều, nhưng có khi bị chao đảo trong sự sợ hãi vì sóng to, gió lớn; vẫn biết rằng đời theo Chúa sẽ gặp bão táp, mưa sa, nhưng cuối con đường sẽ là phục sinh vinh hiển. Khó khăn, đau khổ, thập giá là điều không thể thiếu của kiếp người; nhưng niềm vui, hạnh phúc khi làm con Chúa và nhất là đời sống mai sau luôn là điều khích lệ, là động lực và là đích đến cho chúng ta. Và dù phải trải qua những điều không mong muốn, hay sẽ đạt được những điều mình ước vọng, điều quan trọng và duy nhất đó là luôn tín thác và đi theo con đường Giêsu đã đi, tức đi theo tiếng gọi của vị Mục Tử Nhân Lành.

Thế nhưng nhiều khi những dục vọng của bản thân đã làm cho chúng ta chệch hướng, dẫn chúng ta đi theo tiếng gọi của một mục tử nào đó chứ không phải là Mục Tử Giêsu. Và bởi vì tính con người vốn yếu đuối, mỏng giòn, dễ nghe theo tiếng ồn ào của thế gian mà quên đi hoặc cố tình không nghe tiếng chủ chiên, khi đó, chúng ta cần thanh luyện không ngừng để chỉ hướng bản thân mình đến tiếng Chúa mà thôi. Đó là điều chúng ta cần học, cần hành, cần uốn nắn không phải chỉ một quãng thời gian nào đó nhưng là suốt cả cuộc đời.

Ước gì Lời Chúa hôm nay một lần nữa giúp mỗi người Kitô hữu chúng ta biết khẳng định và xác tín lại cuộc đời theo Chúa của mình. Giữa bao nhiêu tiếng gọi, giữa bao nhiêu ông chủ, giữa bao nhiêu con đường, chúng ta hãy chọn nghe tiếng Chúa; chúng ta hãy chọn Chúa, chúng ta hãy đi con đường của Chúa. Trong niềm tin tưởng và phó thác, tin rằng điều đó sẽ dẫn chúng ta đến đồng cỏ xanh tươi, nơi Chúa đang ngự trị.

Bài trướcĐức Maria dẫn chúng ta đến một sự cam kết với sứ vụ
Bài tiếp theoPhục Sinh – Tuần IV – Năm C

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây